Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 243: Hạnh phúc phức tạp



“Luyện tâm trận đỉnh cấp?” Thẩm Tu Lâm không hiểu lắm ”Là luyện tâm trận được nâng cấp?”

“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu, trong mắt loé lên một tia lạnh lùng “Đều do bọn họ, nói cũng không nói rõ ràng, cũng may là anh không có chuyện gì, bằng không em nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy bỗng nhiên hơi ngừng lại, rồi cười “Haha, nói như vậy, anh hoàn thành luyện tâm trận đỉnh cấp?”

“Ừm, trận pháp này, dù là ở vị diện cao cấp thì cũng chỉ có rất ít người có thể hoàn thành.”

“Vậy xem ra, có người muốn bẫy anh rồi.” Thẩm Tu Lâm thở dài.

Đông Phương Hiển cũng tỏ ra lạnh lùng “Đúng vậy.”

Lúc này, Đậu Ân và Khởi Phong xuất hiện, vách núi kia cũng theo đó hiện ra trước mắt Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Mặc dù đã thấy một lần, nhưng hình ảnh đồ sộ như vậy vẫn khiến người khác cảm thấy hoảng sợ như cũ.

Đông Phương Hiển lạnh lùng nhìn chăm chú hai người kia.

Thẩm Tu Lâm đột nhiên nói “Các ngươi vừa nãy không ở đây?”

Đậu Ân chỉ chỉ Đông Phương Hiển “Y không cho chúng ta ở đây. Haha, y sợ chúng ta thấy được bí mật của ngươi.”

Thẩm Tu Lâm trợn mắt “Các ngươi nghe lời thế cơ à.”

Đậu Ân lườm hắn “Không cần khích bác chúng ta như vậy, trên tay của y có rất nhiều thứ tốt, có khi ngươi còn không biết đúng không?”

“Hả?” Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển nói “Không cần nghe hắn ta ly gián, chờ trở về em sẽ nói cho anh biết.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi ngừng lại, rồi gật đầu cười “Được, anh biết rồi.”

Đông Phương Hiển giống như thở phào một cái, lạnh lùng nhìn Đậu Ân.

Sau đó, giọng nói châm chọc của Khởi Phong vang lên “Ngươi mặc dù đã hoàn thành, nhưng còn một vị khác chưa đi cơ mà, ngươi làm sao biết ngươi có thể thành công thì y cũng có thể thành công? Trước đó cũng do ngươi nói muốn cho y thử môt lần?”

Thẩm Tu Lâm nói “Là ta nói, nhưng ta không nói với các ngươi.”

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương, trận pháp đó quá nguy hiểm. Anh đã trải qua một lần, không nghĩ sẽ trải qua lần thứ hai. Anh biết, em cũng muốn thử, nhưng anh thật sự không muốn nhìn em chịu khổ như vậy, nghe lời anh, đừng đi có được không?”

Đông Phương Hiển hơi mày nhìn Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói “Nghe lời anh, không đi, được không?”

Đông Phương Hiển mím môi, hít sâu một hơi “Anh thật sự không muốn em thử hay sao?”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đúng vậy, anh thấy không cần thiết.”

Đông Phương Hiển khẽ gật đầu “Được, nếu anh không muốn em thử, thì em sẽ không thử.”

Thẩm Tu Lâm nhìn y cười.

Khởi Phong cười lạnh một tiếng ”Trước đó nói nhiều lời như vậy, giờ có ích gì, nước đến chân lại rút lui.”

Đậu Ân nhìn Thẩm Tu Lâm, cũng nói “Cũng chỉ là thử một lần thôi mà, ngươi có thể đi ra thì y cũng có thể đi ra, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn xem y nghĩ thế nào về ngươi hay sao?”

Đông Phương Hiển lạnh lùng liếc nhìn Đậu Ân, nhàn nhạt nói “Ngươi là cái gì của ta? Tại sao ta phải nghe lời của ngươi?”

Khởi Phong bật cười “Phải đấy, Đậu Ân, ngươi nghĩ ngươi là ai? Sao người ta phải nghe lời ngươi?”

Đậu Ân nhún vai “Được rồi, như vậy, hai vị, hai người đã không muốn vào luyện tâm trận, thì giúp chúng tôi một vài chuyện đi.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Trước tiên nói xem các ngươi muốn chúng ta làm cái gì, nếu có thể làm thì chúng ta mới đồng ý, còn không thể làm thì cũng không có cách nào khác.”

Đông Phương Hiển lạnh lùng không nói gì.

Thẩm Tu Lâm đi qua nắm tay của đối phương. Đông Phương Hiển hơi cúi đầu, rồi lạnh lùng nhìn Đậu Ân “Hiện giờ các ngươi cũng không có tư cách gì tới ra điều kiện cho chúng ta mới đúng.”

“Ồ? Ngươi chắc chắn chứ?” Đậu Ân đột nhiên cười “Các ngươi nghĩ rằng, nếu không được chúng ta đồng ý, hoặc là trợ giúp, thì các ngươi có thể tìm đường quay về hay sao?”

“Có thể hay không, phải thử mới biết được.” Nói xong, Đông Phương Hiển kéo mạnh tay Thẩm Tu Lâm muốn đi.

Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười, cũng không biết đang nghĩ cái gì, bỗng nhiên nói “Đông Phương, đừng vội, nghe xem bọn họ nói cái gì.”

Đông Phương Hiển cau mày.

Thẩm Tu Lâm vỗ lưng đối phương “Không sao, nghe xem bọn họ muốn nói cái gì.”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Không cần, em thật muốn nhìn xem, không có sự giúp đỡ của bọn họ, chúng ta có thể đi khỏi nơi này hay không.”

“Vậy sao.” Nhìn bộ dạng vô cùng kiên định của Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm đành gật đầu, rồi cùng Đông Phương Hiển rời khỏi nơi này.

Đông Phương Hiển chạy như bay ở phía trước, Thẩm Tu Lâm theo ở phía sau, Vương Hải vẫn bị bọn họ kéo đi bằng tinh thần lực.

Không biết trôi qua bao lâu, Đông Phương Hiển đang đi trước đột nhiên ngừng lại, Thẩm Tu Lâm bước nhanh đi qua.

“Sao vậy em?”

Đông Phương Hiển nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói “Em cảm thấy có gì đó không ổn.”

“Hả? Chỗ nào không ổn?”

“Bên kia, có gì đó không đúng lắm.” Đông Phương Hiển chỉ một hướng.

Thẩm Tu Lâm cũng nhìn sang, dò xét một lúc, gật đầu “Em nói đúng, xác thực có chút không ổn.”

“Chúng ta đi tới xem một chút.”

Thẩm Tu Lâm cười “Chúng ta muốn tìm đường đi ra, bên kia chắc chắn không phải đường ra.”

Đông Phương Hiển thoáng im lặng, rồi nói “Có thể là hiện giờ chúng ta chưa tìm được đường ra ngoài, nhưng bất kỳ con đường nào cũng đều có khả năng, chúng ta phải thử xem.”

Thẩm Tu Lâm vẫn lắc đầu “Không được, Đông Phương, anh cảm giác nơi đó không an toàn, chúng ta tốt nhất đừng đi.”

Đông Phương Hiển nhíu mày, im lặng một lúc rồi mềm giọng “Thực lực của chúng ta như thế này thì cũng không cần sợ mới đúng. Với lại, chúng ta không phải vẫn còn chiêu bí mật sao?”

“Bí mật? Bí mật nào?” Thẩm Tu Lâm nghi ngờ hỏi.

Đông Phương Hiển cười “Sao cả em mà anh cũng nghi ngờ vậy? Anh nói xem?”

Thẩm Tu Lâm cười, bỗng nhiên đổi sắc mặt, bởi vì Đông Phương Hiển trước mặt lại nhắm vào hắn mà tấn công.

Nhưng có vẻ như Thẩm Tu Lâm không hề bất ngờ. Khi Đông Phương Hiển đánh tới hắn đã phản kích lại ngay lập tức.

Người trước mặt này mặc dù có khuôn mặt của người mình yêu, khuôn mặt này, có thể nói là giống y hệt, nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn ra tay giết đối phương.

Lại có âm thanh nát vụn vang lên.

Một chớp mắt tiếp theo, lại có một người chạy lại chỗ hắn “Anh ra rồi!”

Người này, vẫn là Đông Phương Hiển.

Thẩm Tu Lâm thoáng im lặng.

Mà Đông Phương Hiển kia vừa chạy tới trong nháy mắt đã bắt đầu hạ sát thủ với Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm mím môi chống đỡ, rồi hắn nhạy cảm nhận ra được, Đông Phương Hiển trước mắt này còn lợi hại hơn so với người trước.

Lần này Thẩm Tu Lâm bị thương nhẹ mới giải quyết được.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm lại nghe được âm thanh vỡ vụn, theo sát là Đông Phương Hiển thứ ba xuất hiện.

Đông Phương Hiển này tỉnh táo hơn nhiều, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ không bình tĩnh “Thẩm Tu Lâm! Anh không sao chứ?”

Đông Phương Hiển này chạy tới, nhưng Thẩm Tu Lâm lại không dám để cho đối phương tới gần, khuôn mặt quen thuộc này đã sớm không thể phân biệt thật giả, nhưng cũng khiến cho hắn… không dám tới gần.

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Đông Phương, đợi đã.”

Đông Phương Hiển ngừng lại, có chút mất mát nhìn Thẩm Tu Lâm “Em là thật.”

Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương.

Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nói “Con trai Hiên Hiên của chúng ta còn đang ở bên ngoài chờ chúng ta.”

Trong lòng Thẩm Tu Lâm mạnh mẽ run rẩy.

Đông Phương Hiển chạy tới “Tu Lâm!”

Khi đối phương chạy tới, Thẩm Tu Lâm đã giơ đao tinh thần lực lên, đâm thẳng vào ngực Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển này cúi đầu, tiêu tán.

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nhắm mắt, âm thanh vỡ vụn đã có chút quen thuộc kia lại vang lên, rồi Thẩm Tu Lâm lại thấy Đông Phương Hiển…

Như vậy, lặp đi lặp lại, Thẩm Tu Lâm đã không biết trải qua bao nhiêu lần.

Thực lực của “Đông Phương Hiển” kia mỗi lần xuất hiện đều mạnh hơn, cách thức xuất hiện cũng biến hoá vô cùng vô tận.

Có đôi khi vừa tới đã giết, có đôi khi lại có thể nói ra vài bí mật chỉ có hai người bọn họ mới biết, có lúc dùng tình cảm tiếp cận, có lúc lại là ám sát…

Có lần, khi âm thanh vỡ vụn kia vang lên, Đông Phương Hiển không xuất hiện, người xuất hiện là Đậu Ân và Khởi Phong, bọn họ nói cho hắn biết, Đông Phương Hiển đã chết.

Một lần tiếp một lần, Thẩm Tu Lâm chiến đấu không ngừng nghỉ.

Cùng Đông Phương Hiển, và cả Đậu Ân Khởi Phong.

Thẩm Tu Lâm cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng hắn không thể gục ngã.

Chỉ có một điều, hắn nghĩ, hắn có thể chắc chắn.

Luyện tâm trận đỉnh cấp.

Nơi này, nhất định là luyện tâm trận đỉnh cấp.

Lần này, khi Thẩm Tu Lâm giết chết Đậu Ân và Khởi Phong, âm thanh quen thuộc kia lại vang lên.

Sau đó, Đông Phương Hiển xuất hiện, đối phương không lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn hắn.

Có ít nhất vài trăm lần, Đông Phương Hiển cũng xuất hiện trong tư thế này, nhưng…

Tim Thẩm Tu Lâm đập liên hồi, hắn bình tĩnh nhìn Đông Phương Hiển cách hắn có chút xa… rồi chạy vội tới.

Sau một chớp mắt, Thẩm Tu Lâm đã ôm Đông Phương Hiển vào lòng.

Không hề có chút đề phòng nào mà ôm đối phương vào lòng. Thậm chí, chỉ cần Đông Phương Hiển ra tay, như vậy, Thẩm Tu Lâm nhất định phải chết!

Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nhắm mắt, vào giờ phút này, y chỉ cảm thấy… tim giống như bị nhéo, vừa đau vừa xót, nhưng lại có ngọt ngào đếm không hết tràn ngập trong nội tâm.

Thực sự không hổ là luyện tâm trận đỉnh cấp.

Thử hỏi, hơn một nghìn lần đối mặt với dáng vẻ của người yêu mình, thậm chí còn tự tay chém giết đối phương, khi lại nhìn thấy đồng dạng người xuất hiện, ngươi có thể chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hay sao? Ngươi có thể không đề phòng sao?

Chỉ cần có một chút đề phòng, ngươi ngay lập tức sẽ bị trận pháp tấn công!

Trận pháp sẽ tự động tấn công, dù ngươi có lợi hại đến đâu, cũng không thể tránh khỏi!

Thẩm Tu Lâm ôm chặt Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển không nói một câu, chỉ tùy ý đối phương ôm mình.

Ngược lại là Thẩm Tu Lâm, ở bên tai Đông Phương Hiển liên tục nhẹ nhàng gọi tên y.

“Đông Phương.”

“Đông Phương.”

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc chậm rãi buông người trước mặt ra.

Sau đó, Đông Phương Hiển nhếch miệng “Gan của anh to rồi đấy, không sợ tôi giết anh sao? Tôi không phải là Đông Phương của anh.”

Thẩm Tu Lâm cười “Nếu em không phải là Đông Phương của anh, như vậy, trên thế giới này, còn có ai lại là Đông Phương của anh.”

Đông Phương Hiển nghe vậy, bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, trong tim… lại thấy có chút phức tạp pha lẫn hạnh phúc không thể nói ra được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.