Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 46: Đả kích quá lớn



Buổi tối, Thẩm Tu Lâm về tới biệt thự.

Người giúp việc đã rời khỏi, cơm tối cũng đã làm xong.

Người giúp việc tới đây chỉ cần chuẩn bị ba bữa cơm cho bọn họ, dọn dẹp quét tước phòng ở, xong việc sẽ không ở lại.

Lúc trở về, Thẩm Tu Lâm cũng không nhìn thấy Đông Phương Hiển, ước chừng đối phương còn đang tu luyện trong phòng.

Thẩm Tu Lâm vào bếp xem, trong bếp cơm tối đều chuẩn bị xong, còn chưa bị ai động qua, như vậy Đông Phương Hiển còn chưa ăn tối.

Suy nghĩ một chút, Thẩm Tu Lâm không có lập tức đi gõ cửa gọi người, quay về phòng của mình trước. Hắn tắm rửa xong, ước chừng hai mươi phút, sau đó lau khô tóc rồi mới đi ra ngoài.

Mới vừa mở cửa phòng, cửa phòng Đông Phương Hiển ngay bên cạnh cũng mở ra.

Thẩm Tu Lâm lập tức đi qua, Đông Phương Hiển tự nhiên cũng nhìn thấy Thẩm Tu Lâm. Trên thực tế, y ở trong phòng tu luyện nghe thấy tiếng động bên ngoài, y biết Thẩm Tu Lâm đã về nên y mới ra ngoài.

“Ngươi đã về?” Đông Phương Hiển nói trước.

Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Đông Phương, ừm, đã về. Ngươi chưa ăn cơm tối đúng không?”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Chưa ăn.”

Thẩm Tu Lâm cười nói “Vậy chúng ta cùng nhau ăn?”

Đông Phương Hiển không phản đối, gật đầu “Ừm.”

Sau đó, hai người cùng nhau đi xuống lầu, yên tĩnh mà lại có chút ngầm hiểu.

Mạt thế, còn có một tháng rưỡi nữa sẽ đến.

Đời trước, Thẩm Tu Lâm chưa bao giờ nghĩ đến lý do mạt thế hàng lâm.

Tối đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển ở nhà. Thẩm Tu Lâm sau khi ăn cơm tối thì hỏi “Đông Phương, ngươi biết mạt thế, nguyên nhân là gì không?”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Không biết.”

Thẩm Tu Lâm thở dài, cười đùa nói “Sẽ không phải do người ngoài hành tinh xâm lược?”

Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Vị diện trong vũ trụ rất nhiều, ta ở đây thời gian dài, cũng chưa thấy người đến từ các vị diện khác.”

Thẩm Tu Lâm nghe xong ngây ngẩn cả người “Vị diện… khác?”

Đông Phương Hiển gật đầu “Cũng không muốn giấu ngươi, ta đến từ một vị diện khác.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy đột nhiên từ ghế salon đứng lên “A? Ngươi nói gì cơ?”



Đông Phương Hiển nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Thẩm Tu Lâm thì cảm thấy có chút buồn cười “Làm sao vậy? Khó tin nổi?”

“Đương nhiên, Đông Phương, ngươi nói, ngươi, ngươi không là người Trái Đất?”

“Không, ta đến từ một vị diện trung cấp. Trái Đất xem như là vị diện hạ cấp.”

Thẩm Tu Lâm khoé miệng co quắp “Trái đất, vị diện hạ cấp?”

“Vị diện của chúng ta có trình độ văn minh cao hơn so với nơi này.”

Thẩm Tu Lâm nghĩ tới nội dung của mấy bộ phim điện ảnh “Vũ khí Laser? Cơ giáp?”

Đông Phương Hiển cau mày “Đó là gì?”

“Ơ…” Thẩm Tu Lâm trừng mắt nhìn “Vậy tại sao vị diện của ngươi là trung cấp? Lấy tiêu chuẩn nào để phân chia?”

“Tu luyện, thực lực toàn dân cùng với linh khí vị diện. Bây giờ linh khí ở Trái đất trở nên thiếu thốn, thậm chí có thể nói là khô kiệt. Sau mạt thế, thay đổi toàn diện khiến trái đất có thêm linh khí, tinh hạch của tang thi cũng có thể hấp thu, chỉ cần có công pháp thích hợp là được. E rằng mạt thế xảy ra để tạo nên cạnh tranh sinh tồn.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy không biết nói gì cho phải, hắn nghĩ tới có người từng nói qua luận điểm “Nhân loại phá hoại Trái đất, Trái đất sẽ trừng phạt lại nhân loại”. Lẽ nào, thật sự là như vậy?

Đông Phương Hiển chậm rãi nói tiếp “Sau mạt thế, trên Trái Đất, người tu luyện ngày càng nhiều, trải qua thời gian, thực lực của những người sống sót sẽ càng mạnh, nhân số tuy giảm bớt, nhưng nói không chừng có thể đề cao đẳng cấp của vị diện.”

Thẩm Tu Lâm há miệng tựa hồ muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng lại im lặng.

Lời Đông Phương Hiển nói khiến cho hắn gặp phải đả kích quá lớn, hắn cũng không biết nên nói cái gì nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.