Trở Lại Một Năm Trước Mạt Thế

Chương 3: 3: Thôn Chu Gia




“Tốt, tốt, tốt.

” Diêu a bà liên tục nói ba chữ tốt, thôn Chu gia tuy rằng hẻo lánh, nhưng chuyện của ba Lâm mẹ Lâm khi trước nháo rất lớn, đã sớm truyền khắp trên trấn.

Hôm tổ chức lễ tang cho hai người, người của thôn Chu gia cũng có tới, cho nên Diêu a bà bọn họ cũng đều đã biết chuyện này, ánh mắt nhìn Lâm Lạc không khỏi nhiều thêm một phần thương tiếc.

“Tới giải sầu cũng tốt, chỗ này của chúng ta cái khác không có, ít nhất là an tĩnh, không khí cũng tốt, trong nhà a bà ……”Diêu a bà hết sức nhiệt tình mời Lâm Lạc sang nhà bà ăn bắp mới vừa luộc xong, chỉ là bị Lâm Lạc uyển chuyển từ chối, mấy tháng không đến, có rất nhiều đồ vật cần phải thu thập.

Diêu a bà lại tỏ vẻ muốn giúp đỡ thu dọn, bị Lâm Lạc mỉm cười cự tuyệt một lần nữa, vì thế còn bỏ thêm một chút ám chỉ tinh thần, mới có thể mời vị lão nhân nhiệt tình này rời đi.

Ông ngoại Lạc cùng bà ngoại Lạc năm đó chạy nạn đi vào thôn Chu gia, nhưng vì ông ngoại Lạc biết chữ hơn nữa còn biết y thuật, rất mau đã cắm rễ ở lại thôn này.

Chỉ là đất đai của mọi người trong thôn đều do tổ tiên truyền lại, nên chỉ có thể phân cho hai người mảnh đất gần núi nhất ở cuối thôn.

Mở cửa ra, đập vào mắt chính là một dãy núi nối tiếp nhau, năm đó nhà họ cũng đã bị không ít động vật hoang dại quấy rầy.

Lâm Lạc lại rất thích hoàn cảnh an tĩnh này.


Phòng ở là 30 năm trước ông ngoại Lạc bỏ ra tích cóp cả đời xây lên, căn nhà hai tầng chiếm diện tích khoảng 80m, hơn nữa khoảng sân phía trước nhà ở nhiều nhất cũng chỉ 120m.

Đối với nông thôn mà nói, diện tích này kỳ thật là rất nhỏ, huống chi chịu đựng 30 năm thời gian ăn mòn, nhà cũ đã sớm xuất hiện đủ loại vấn đề.

Đẩy ra cửa gỗ xưa cũ , đập vào mắt là gia cụ bên trong tràn ngập cảm giác niên đại.

Bàn bát tiên, băng ghế dài, còn có những tấm poster “Minh tinh” đã phai màu dán ở trên bức tường màu xanh da trời.

Đương nhiên, ánh mắt đầu tiên của Lâm Lạc chính là nhìn về phía bức di ảnh màu đen trắng của ông ngoại Lạc, bà ngoại Lạc được đặt ở giữa chính đường.

Hai vị lão nhân đều nở nụ cười hiền từ, dưới khuôn mặt già cả mơ hồ có thể nhìn ra dung mạo khi còn trẻ tuổi.

“Ông ngoại, bà ngoại.

” Lâm Lạc khom lưng bái , “Lạc Lạc về nhà rồi đây.

”Trước mắt cô không khỏi hiện lên hình ảnh khi mình đang học tiểu học, mỗi kỳ nghỉ hè nghỉ đông đều sẽ tới nơi này, ông ngoại sẽ tay cầm tay dạy cô nhận biết các loại dược liệu, sẽ kiểm tra khi cô luyện tập viết bút lông, bà ngoại sẽ làm đủ loại đồ ăn ngon, nuôi cô trắng trẻo mập mạp.

“Cháu đưa ba mẹ cùng về, về sau……” khóe mắt Lâm Lạc hơi lóe, “Người một nhà chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.

”Thanh âm về sau càng ngày càng nhỏ, tựa hồ như Lâm Lạc đang nói cho bản thân mình nghe vậy.

Lâm Lạc xuất phát lúc 9 giờ sáng, trải qua hơn 6 giờ lặn lội đường xa, hiện tại đã gần chạng vạng, tuy rằng là mùa hè nhưng bởi vì nơi đây gần núi nên cảm giác trời tối mau hơn nơi khác.

Lâm Lạc không hoài niệm nữa, tay chân nhanh nhẹn dọn bớt đồ trên xe xuống dưới, sau đó quét tước sạch sẽ phòng mình trước.

Mấy tháng không có hơi người, trong nhà đã có mùi mốc nhàn nhạt, cũng nên mở cửa thông gió trong chốc lát.

Lâm Lạc đều đã trải qua hoàn cảnh gian khổ, tự nhiên không để bụng mấy vấn đề nhỏ này.

Chờ thu thập xong, rõ ràng mới không đến 6 giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối thui, thôn Chu gia không lớn, bên trong lại phần lớn là người già, tất nhiên sẽ không có sinh hoạt ban đêm gì đó.


Sắc trời tối sầm lại, các lão nhân đều ở trong phòng, chỉ có vài ánh sáng mông lung phát ra, toàn bộ thôn Chu gia tựa như bị ấn nút tạm dừng, ngược lại thanh âm gió núi thổi ô ô phá lệ rõ ràng.

Còn Lâm Lạc ở trong phòng thì đang…… Tính tiền.

Hai ngày trước cô đều tập trung tinh thần vào việc khai thông dị năng hệ tinh thần cùng với cố gắng khôi phục thân thể, tuy rằng trong lòng đã có ý tưởng đại khái, nhưng vẫn chưa kịp tính toán kỹ càng tỉ mỉ.

Tính tình Lâm Lạc trước nay đều là thích lập kế hoạch kỹ càng trước khi thực hiện, nếu tính toán ở lại nơi này, tự nhiên là muốn cho mình được sống thư thái.

92 vạn là toàn bộ tích tụ mấy năm nay của ba Lâm mẹ Lâm, hai người đều là giáo viên lâu năm, tiền lương đều tăng theo tuổi nghề.

Chỗ tiền này cũng là khoản ba mẹ cô tích cóp định để sau này về hưu xây lại nhà ở đây, hai ông bà sẽ yên tâm mà ở chỗ này dưỡng lão.

10 vạn, là khoản tiền mà trường cao trung và Phòng giáo dục đưa cho Lâm Lạc.

Đây là thể hiện sự tiếc hận vì mất đi hai vị giáo viên ưu tú, và cũng là cảm ơn cống hiến bao năm của bọn họ.

Ngoài ra còn có tiền học bổng cùng các loại tiền khác mà Lâm Lạc tích cóp từ nhỏ đến lớn, những khoản tiền này ba Lâm mẹ Lâm đều để cô tự mình bảo quản.

Cộng lại cũng có gần 4 vạn.

Kỳ thật nếu Lâm Lạc chịu nhả ra, hẳn là sẽ có một số tiền bồi thường kếch xù, kẻ say rượu đâm chết ba Lâm cùng mẹ Lâm chính là một phú nhị đại, cha mẹ tên kia đã sớm đi tìm Lâm Lạc, hy vọng Lâm Lạc có thể tha thứ cho đứa con trai “Không hiểu chuyện, không cẩn thận phạm sai lầm” nhà mình.


Nhưng mà sao có thể chứ?!Vụ án này đã mở phiên xét xử từ nửa tháng trước, bởi vì Lâm Lạc không đồng ý hòa giải hơn nữa tình tiết lại rất ác liệt, nên người này trực tiếp bị phán 5 năm, nhưng cha mẹ hắn còn đang muốn chạy vạy quan hệ, một thời gian nữa sẽ lại mở phiên phúc thẩm.

Cặn bã!Đáy mắt Lâm Lạc hiện lên một tia sắc bén, nghĩ đến kết quả không như ý của đời trước, lần này cô sẽ không để yên cho bọn họ.

Rất nhanh Lâm Lạc đã bình tĩnh đem lực chú ý kéo lại, cho nên hiện tại toàn bộ số tiền trong tay cô cộng lại là khoảng 106 vạn.

Nhìn thì có vẻ rất nhiều, nhưng theo cô tính toán, chỉ xây căn nhà đã phải tiêu tốn mất một nửa, đấy là còn không tính tiền trang hoàng gia cụ.

Hơn nữa, trước tiên Lâm Lạc còn phải dự trữ vật tư, chút tiền này là không đủ dùng.

Nhưng cô cũng không có cảm thấy bị áp lực quá lớn, đi một bước xem một bước, trước mắt cứ sửa lại nhà cho tốt đã rồi tính sau.

Trong ban đêm tràn đầy tiếng gió, Lâm Lạc tùy tiện ăn một bát mì gói sau đó rửa mặt qua loa rồi đi ngủ sớm.

Cô thấy hơi mệt mỏi, kể cả thân thể lẫn tinh thần.

*.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.