Trở Lại Những Năm 80

Chương 5



Lúc Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn về tới nơi, nhà họ Quan cũng sắp ăn cơm trưa, vì củi khan hiếm, Dương Tú Thúy đốt một bồn ở phòng chính, cả nhà quay quần trong đó sưởi ấm, trông có vẻ rất hòa thuận.

Hôm qua Dương Tú Thúy bị Triệu Thanh Cốc nói cho nghẹn họng, thấy hai người về, không dám nói mấy lời như ăn chùa này nọ nữa, chỉ trách móc, “Từ sớm tinh mơ đã chẳng thấy bóng, một chút việc nhà cũng không làm, tới giờ cơm lại về!”

Triệu Thanh Cốc lười cãi nhau với Dương Tú Thúy, giả bộ như không nghe thấy, trực tiếp dẫn Quan Viễn về phòng. 

Vào phòng, Triệu Thanh Cốc sờ chân và giầy của Quan Viễn thử, thấy không bị ướt mới an tâm. 

Quan Viễn thấy giày của Triệu Thanh Cốc bị ướt hơn phân nữa bèn nói, “Anh, giày anh bị ướt rồi, hay là chúng ta tới phòng chính hong một chút cho mau khô đi!”

Triệu Thanh Cốc lắc đầu, “Không sao đâu, tới đó cũng chẳng hong được!”

Quan Viễn vô cùng sốt ruột, lại không biết phải làm sao để lấy mấy thứ trong không gian ra cho Triệu Thanh Cốc dùng.

“Vậy anh mau cởi giày ra rồi lấy chăn bao chân lại đi, để em đem giầy ra đặt cạnh bếp cho anh.”

Triệu Thanh Cốc lắc đầu, đến lúc đó lại bị nói này nói nọ càng mệt hơn, “Thôi, chờ chút đốt kháng, anh đặt cạnh đó, sáng mai là khô rồi.”

Quan Viễn bất đắc dĩ nói, “Anh mau cởi giày ra trước đi! Ngộ nhỡ để bị bệnh em biết làm sao?”

Quan Viễn biết sau khi uống nước suối thiêng chắc chắn cơ thể Triệu Thanh Cốc sẽ được cải thiện rất nhiều, không dễ dàng ngã bệnh, nhưng mang một đôi giày ướt nhẹp trên chân nhất định là chẳng thoải mái tí nào.

“Ừ! Tiểu Viễn thật biết lo cho anh!” Triệu Thanh Cốc vui vẻ nói.

Quan Viễn đảo mắt, chợt nghĩ ra một cách, vội nói với Triệu Thanh Cốc, “Anh, em hơi mệt, lên kháng ngủ một lát với em đi!”

Triệu Thanh Cốc không nghi ngờ gì, lập tức ôm Quan Viễn nhét vào trong chăn, “Được rồi, ngủ đi!” sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Quan Viễn.

Quan Viễn giật nhẹ tay Triệu Thanh Cốc, “Anh cũng ngủ đi! Mau nhắm mắt lại!”

Triệu Thanh Cốc nghe lời nhắm mắt lại, Quan Viễn dùng tay xoa bóp mặt cho anh, chẳng mấy chốc Triệu Thanh Cốc đã chìm vào giấc ngủ.

Quan Viễn lập tức cầm giày Triệu Thanh Cốc đi vào không gian, đặt nó vào trong máy làm giày. Một trăm năm sau khoa học kỹ thuật đã phát triển tới mức quần áo giầy dép gì đều được sản xuất tự động hóa hết. Quan Viễn cài đặt chương trình xong, máy lập tức tự động làm ra một đôi giày có hình dáng y hệt đôi cũ.

Quan Viễn nhìn đôi giày mới ra lò, hài lòng gật gật đầu, thầm nghĩ: phải tìm cơ hội đem quần áo của anh vào đây cho máy làm luôn, chỉ cần có mẫu là cái máy này có thể tự động chế ra kiểu dáng y hệt, chất lượng lại tốt hơn rất nhiều, quá tiện!

Triệu Thanh Cốc ngủ thẳng một giấc khoảng hai giờ hơn, lúc tỉnh lại, nhà họ Quan đã ăn cơm trưa xong, không một ai tới gọi hai người đi ăn cơm, thậm chí lúc ăn cũng rất im hơi lặng tiếng.

Triệu Thanh Cốc vào phòng bếp xem thử, phát hiện tất cả đồ ăn đều bị ăn hết không còn một mảnh. Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc có dấu hiệu nổi giận, vội kéo tay Triệu Thanh Cốc, nói, “Anh, thôi đi! Em cũng không đói bụng đâu.”

Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn, uể oải nói, “Tiểu Viễn, xin lỗi, đều do anh không tốt, ngủ quên mất hại em đói bụng.”

Quan Viễn lắc đầu, “Không sao! Em không đói. Anh có đói không?”

“Anh cũng không đói. Mình còn thịt, anh sẽ lén hâm lại cho em ăn.”

“Cho hai chúng ta ăn!” Quan Viễn sửa đúng.

“Ừ, cho hai chúng ta ăn.”

“Anh, giầy của anh khô chưa?” Quan Viễn cố ý hỏi.

Vừa rồi Triệu Thanh Cốc bận nổi giận không chú ý tới, nghe Quan Viễn nhắc mới phát hiện khác thường, “A, sao giày khô nhanh vậy? Hơn nữa, hình như còn ấm hơn trước rất nhiều!”

Quan Viễn cười trộm trong lòng, ngoài mặt lại nghiêm túc nói, “Có lẽ là nhờ gió đó!”

Triệu Thanh Cốc nói đùa, “Hay là có cô tiên ốc xuất hiện làm chuyện tốt?”

Quan Viễn thầm nghĩ: cô tiên ốc không có, nhưng cậu tiên nam thì có một đây. “Cô tiên ốc nào chứ?! Là chàng tiên ốc mới đúng!”

Triệu Thanh Cốc cố ý hỏi, “Ai là chàng tiên ốc?”

“Em!” Quan Viễn ưỡn ngực nói, kèm theo vẻ mặt ‘anh dám phản bác em sẽ giận cho coi!’

Triệu Thanh Cốc buồn cười, chọt lét chọc Quan Viễn. 

Quan Viễn vốn rất sợ nhột, bị Triệu Thanh Cốc chọt lét, vừa ngửa tới ngửa lui tránh trông chẳng khác gì con nhộng trong kén, vừa phát ra tiếng cười to.

Dương Tú Thúy ở bên phòng chính nghe thấy, bĩu môi, “Quả nhiên là mẹ nào con nấy! Quỷ xui xẻo, lại không phân rõ ai mới là người thân!”

Lúc trước, Quan Mãn Thương cưới Lý Nguyệt Hoa là do Quan Hà và ông ngoại Quan Viễn sắp xếp. Dương Tú Thúy định gả cháu mình là Dương Phi Phương cho Quan Mãn Thương nào ngờ Quan Mãn Thương tự đi nhìn Lý Nguyệt Hoa một lần đã vừa ý ngay, đồng ý cưới.

Sau khi kết hôn, Dương Tú Thúy thường nói xấu Lý Nguyệt Hoa trước mặt Quan Mãn Thương, cộng thêm về làm dâu đã mấy năm Lý Nguyệt Hoa vẫn chưa có bầu, Quan Mãn Thương bắt đầu chán vợ, dần dần trở thành ghét luôn.

Dương Phi Phương vốn có ý với Quan Mãn Thương, nhưng Quan Mãn Thương lại cưới Lý Nguyệt Hoa, khiến Dương Phi Phương ghi hận Lý Nguyệt Hoa. Sau, Dương Phi Phương ở góa, bắt đầu cố ý quyến rũ Quan Mãn Thương, rốt cuộc vào lúc Quan Viễn được một tuổi, lộ ra chuyện hai người gian díu với nhau.

Dương Tú Thúy cũng thích cháu nội trai, nhưng vì ghét Lý Nguyệt Hoa nên Quan Viễn bị ghét lây. đíevn.xđna/;ê,qysvdie,.đôn  Từ khi Dương Phi Phương về làm dâu, càng khích bác Dương Tú Thúy thêm khiến Dương Tú Thúy dần xem Quan Viễn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Những người còn lại trong nhà họ Quan đều hùa vào phụ họa, chẳng ai nói giúp cho Quan Viễn một câu. Vì vậy, đời trước nếu không có Triệu Thanh Cốc che chở, đừng nói là đi học đại học, chỉ việc Quan Viễn có thể bình an trưởng thành hay không đã là một vấn đề.

Sáng sớm hôm sau, Quan Viễn lại cho Triệu Thanh Cốc uống nước suối thiêng. Nhờ nó, mặc dù thoạt nhìn trông Triệu Thanh Cốc cũng chẳng có gì thay đổi, nhưng trong cơ thể đã khỏe hơn nhiều. Triệu Thanh Cốc đang tuổi lớn, dù mấy năm nay dinh dưỡng không đầy đủ, cũng rất dễ bồi bổ lại.

Hôm nay nhà họ Quan rất bận, bởi vì phải mổ hai con heo, một con bán cho hợp tác xã, còn lại một con, một nửa để đổi ngày công, một nửa để lại ăn.

Tính luôn đời trước, xem như đã hơn một trăm năm Quan Viễn mới lại gặp cô hai của mình, Quan Mãn Tinh. 

Quan Mãn Tinh đến cùng với chồng và hai đứa con trai. Chồng Quan Mãn Tinh tên Tôn Kiến Quốc, làm trong ban hậu cần ngoài huyện. Ờ cái thời này, làm trong ban hậu cần thật sự còn khiến người ta hâm mộ hơn cả làm chủ tịch huyện nữa, không những có thể ăn lương nhà nước, còn sẽ được rất nhiều người nhờ cậy xin xỏ, nếu ai có người quen làm trong ban này, đi đâu cũng được mọi người nể trọng hơn hẳn.

Hôm nay Tôn Kiến Quốc mặc một cái áo kiểu Tôn Trung Sơn cộng thêm cặp mắt kiếng, thoạt nhìn rất lịch sự, nhã nhặn. Quan Mãn Tinh đứng bên cạnh Tôn Kiến Quốc, tiếp nhận lời khen từ những người trong thôn đến nhà họ Quan ăn tiệc mổ heo. Mặc dù vợ chồng Quan Mãn Tinh cố gắng cười rất dè dặt, nhưng vô tình vẫn tỏa ra cảm giác ưu việt hơn hẳn những người khác. 

Hai đứa con trai của Quan Mãn Tinh lần lượt là Tôn Tử Hạo, năm nay chín tuổi và Tôn Tử Vũ, sáu tuổi, đều đang nhìn nhà họ Quan với ánh mắt khinh bỉ.

Quan Viễn nhìn cả nhà Quan Mãn Tinh, thầm châm biếm trong lòng. Vợ chồng nhà này lúc nào cũng cỡi trên đầu trên cổ cả nhà họ Quan, gần như một phần ba tổng số lương thực thu được đều bị Dương Tú Thúy đưa cho bọ họ, nhưng ăn đã rồi còn chê ít chê dở, thậm chí ngay cả Quan Mãn Tinh cũng thầm khinh thường nhà mẹ đẻ mình.

Mặt ngoài Quan Mãn Tinh thể hiện là người tốt, trong bụng lại đầy ý xấu. Đời trước, lúc Quan Viễn ngã bệnh, chính Quan Mãn Tinh dẫn bác sĩ tới, trị bệnh nhẹ thành nặng, lừa lấy hết tiền của Triệu Thanh Cốc. Thậm chí, cả em gái ruột Quan Mãn Tinh cũng không tha, vì năm trăm nhân dân tệ, làm mai cho Quan Mãn Nguyệt một người đàn ông bị bệnh tâm thần. Người nọ mỗi lần lên cơn sẽ đánh người, có lần đã đánh gãy chân Quan Mãn Nguyệt, lại bỏ mặc không lo chữa trị, rốt cuộc vẫn là Dương Tú Thúy thương con gái, dẫn Quan Mãn Nguyệt về nhà chăm sóc.

Quan Viễn nhắm mắt lại, đuổi những việc kia ra khỏi đầu, không muốn nhớ lại nữa. Đời trước cậu cũng đã trả thù Quan Mãn Tinh, đời này chỉ cần không chọc tới cậu, coi như nước sông không phạm nước giếng.

Dương Tú Thúy mặt tươi như hoa nói với vợ chồng Quan Mãn Tinh, “Mãn Tinh, Kiến Quốc, mau vào phòng mẹ ngồi đi!  Ngoài sân rất loạn, đừng để cháu ngoại của mẹ bị dính dơ!” Dương Phi Phương và Lý Nguyệt Chi cũng cười tươi chào đón cả nhà Quan Mãn Tinh, còn thật sự trong lòng hai người nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết. 

Cả nhà Quan Mãn Tinh nghe vậy, lập tức đi ngay vào phòng Dương Tú Thúy. 

Quan Viễn vô tình bắt gặp cảnh Tôn Kiến Quốc lén dùng khăn tay lau chỗ quần áo vừa bị Dương Tú Thúy kéo.

Nhà họ Quan giết heo, đã mời hết các nhà trong thôn tới. Theo lệ, mỗi nhà sẽ cử một người đàn ông đi đại diện, dĩ nhiên những nhà không có heo chắc chắn sẽ không cử ai tới, bởi vì sau này phải mời lại trả lễ lúc nhà họ mổ heo.

Hôm nay có chừng ba mươi mấy người đàn ông tới, dù sao ở thời này, số nhà nuôi nổi heo cũng không nhiều. Nhà họ Quan nếu không nhờ tiền ông nội Triệu Thanh Cốc cho, đừng nói nuôi heo, cả việc có ăn đủ no không cũng là một vấn đề cực lớn.

Hiện giờ cuộc sống của người nông dân đã cải thiện hơn trước, nhưng với họ, được ăn thịt là một việc cực kỳ hấp dẫn, hấp dẫn hơn bất cứ việc gì khác. dĩágn.đan/lêqdgusys,.ádgđôn Cho nên khi mùi thịt truyền ra từ phòng bếp, chẳng còn ai có tâm tình nói chuyện phiếm nữa, người người đều duỗi dài cổ ngóng về phía phòng bếp.

Có heo để mổ, để mời người trong thôn tới nhà ăn tiệc là một việc rất đáng tự hào, lúc này mặt Quan Hà đỏ bừng, cảm giác mình giỏi giang hơn hẳn tất cả những người có mặt ở đây.

Đột nhiên có một giọng nói phá đám vang lên, “Ây da, rốt cuộc vẫn là anh Quan may mắn nhất, chẳng những có người cứu mạng, còn được cho không không ít tiền. Có số tiền kia, muốn ăn gì chẳng được!”

Quan Hà bị những lời này chọc giận, hùng hổ quát, “Vương mặt rỗ, cậu nói gì đó?! Lúc ấy anh Triệu đã nói rất rõ tiền kia là để nhà tôi nuôi Thanh Cốc! Được cho không cái gì mà được cho không?!” 

Vương mặt rỗ chế giễu, “Hừ! Nó chỉ là một đứa bé, tốn được bao nhiêu?! Lúc đó hứa leo hứa lẻo sẽ đối xử như cháu ruột, không ngờ mới mấy tuổi đầu đã bị sai đi làm công! Cầm tiền người ta còn không đối xử tốt với cháu người ta, không sợ bị báo ứng à!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.