Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng

Chương 23: Lên Trấn 1





“Xin ký chủ chú ý, chỉ cần đạt được toàn bộ thành viên trong gia đình công nhận, hơn nữa kỹ năng cũng phải đạt được 10 điểm, kỹ năng nấu ăn tự động thăng cấp lên cấp B, ký chủ sẽ tiến hành thi khảo sát tăng lên cấp B.

Kết quả thi cấp B sẽ do hệ thống phán định.

Mỗi lần ký chủ thông qua, sẽ nhận được 1 điểm kỹ năng, quà tặng tăng lên gấp đôi.


Phương thức thi sẽ được hệ thống thông báo cho ký chủ sau khi thăng cấp.”“...” Tô Thanh Hòa cảm thấy chính mình lại một lần nữa được đổi mới nhận thức về hệ thống.

Cái hệ thống này chính là dụ dỗ bạn luôn luôn lao động, vừa tăng lên năng lực bản thân, sau đó đồng thời tăng thêm phần thưởng, độ khó cũng tăng lên.Hệ thống phán định...!chính là không thể lợi dụng sơ hở rồi.Trong lòng Tô Thanh Hòa cũng đã rõ, chính mình đây là hoàn toàn lợi dụng sơ hở, nếu như cô sống ở thế kỷ 21 nơi mà các loại đồ ăn thức uống phong phú, cô tuyệt đối không có chuyện dễ dàng đạt được sự tán thành của người khác như vậy.

May mà nơi này là thập niên 60 đồ ăn thiếu thốn, mấy miếng thịt đã thu phục được cả nhà.

Tất nhiên, ở thế kỷ 21, một gia đình bình thường cũng không có nhiều người như nhà cô bây giờ...Thôi bỏ đi, dù gì thì cũng lên đến sơ cấp, theo như lời hệ thống nói, chỉ cần cô được các thành viên trong gia đình tán thành là có thể mở khóa, hiện tại cô có thể mở khóa rồi nhỉ.

Dù sao thì kỹ năng nấu nướng sơ cấp cũng có thể đạt được khen thưởng.

Chỉ là có hơi ít một chút mà thôi.Sáng hôm sau, Tô Thanh Hòa bèn nấu cho mình một bữa cơm, thử xem hôm nay có thể đạt được phần thưởng hay không.Nấu cháo kê xong, cô bèn chờ thăng cấp, kết quả là ngồi chờ nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì.“Hệ thống, mi bảo là mở khóa đâu hả?”“Xin ký chủ chú ý, hiện tại còn có thành viên chưa tán thành kỹ năng nấu ăn của ký chủ.”“Sao lại thế, nếu không phải vậy thì 10 điểm kỹ năng này của tôi là lấy đâu ra?”“Xin ký chủ chú ý, hiện tại còn có thành viên chưa tán thành kỹ năng nấu ăn của ký chủ.” Hệ thống máy móc lặp lại.Tô Thanh Hòa buồn bực, nheo mắt suy nghĩ, bỗng dưng cô nhớ ra một người: “Tôi quên mất, tôi còn có một anh trai...”Tô Thanh Hòa đã đến thế giới này gần được mười ngày rồi, Tô Ái Đảng vẫn luôn không trở về, ở bên ngoài làm nhiệm vụ luyện thép.


Cho nên cô chưa từng gặp mặt Tô Ái Đảng lấy một lần.

Trong trí nhớ, Tô Ái Đảng là người che chở nguyên chủ nhất...!nếu như có người bắt nạt Tô Thanh Hòa, Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa chỉ là hù dọa người ta, còn Tô Ái Đảng lại trực tiếp xông lên đánh cho một trận.Ba người con trai nhà họ Tô, Tô Ái Quốc thành thật, Tô Ái Hoa khéo đưa đẩy, Tô Ái Đảng chính là nóng nảy.Rất tốt, tổ hợp này rất mạnh.Tô Thanh Hòa cảm thấy, mình nên mang đến cho anh trai mình một lần quan tâm.Tô Thanh Hòa đang suy xét việc mở khóa, còn Cao Tú Lan thì lại nhìn chằm chằm vò gốm trong phòng.

Lâu lâu bên trong lại có thêm mấy cân bột cao lương.

Tuy đây chỉ là lương thực phụ, nhưng dù sao thì cũng có thể lấp no bụng.

Trong lòng bà ấy yên tâm vài phần.

Hơn nữa bà ấy cảm thấy bột cao lương cũng rất tốt, ít nhất nếu không dùng thì lên huyện một chuyến, chỉ cần bỏ lẫn vào trong lương thực nhà mình thì sẽ không ai nhìn thấy.“Đại Căn, mười ngày nửa tháng, cũng cho trong nhà một chút thịt đi chứ.


Giờ là ngày mùa rồi, cũng phải cho các con được ăn chút nước mỡ.”Bà ấy vừa mới cầu nguyện, không đến hai ngày, bên trong vò gốm đã có thêm một cân thịt.Buổi sáng Cao Tú Lan lại lập tức nói muốn lên huyện thăm anh em kết nghĩa, thuận tiện nhìn xem có thể bòn rút được chút gì đó hay không.“Mẹ, con cũng đi nữa, nếu như con không đi, con lo người ta sẽ làm khó mẹ.” Tô Thanh Hòa nói.Cao Tú Lan đồng ý: “Cũng đúng, đã làm khó cho con rồi, đường xa như vậy.” Rồi bà ấy quay sang chỉ vào mấy đứa con trai, con dâu, cháu gái, cháu trai trong nhà: “Vì đám chúng bay mà Thanh Miêu Nhi lại bị liên lụy!”Những người khác đều cúi đầu.Đợi người trong nhà bắt đầu ra ngoài làm việc, Cao Tú Lan lập tức cõng sọt chuẩn bị ra ngoài, Tô Thanh Hòa nói với bà ấy: “Mẹ à, con nghĩ thuận đường thì mang cho anh ba một chút thức ăn.

Mười ngày rồi mà anh ấy vẫn chưa về nhà.

Anh ấy còn chưa ăn được một miếng thịt nào đâu.

Anh ấy đi luyện thép cũng rất vất vả.”Cao Tú Lan thở dài: “Haiz, đều bị hồ đồ hết cả rồi, lương thực còn không đủ ăn, sắt thép còn có thể ăn được sao? Cũng nấu thiếc rèn mấy năm rồi nhà mình cũng chẳng lấy nổi một cái nồi, cũng không thấy nó đúc được cái gì ra hồn.”Nói xong bà ấy lại chép miệng lẩm bẩm: “Ngày khác mẹ lại nói với cha con một tiếng, xem ông ấy có thể đưa được nồi lên đây không.”“...”Thấy Cao Tú Lan và Tô Thanh Hòa đi xa, Đại Nha dẫn theo các em trai em gái nhìn theo bóng dáng hai người, trong ánh mắt của chúng đều là vẻ mong chờ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.