Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 42: Bảng Điểm



Ý thức được bí mật bị Tô Mạn nắm trong tay, Tô Thu Nguyệt giấu đi tâm tư lười biếng, mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, chưa tới mấy ngày đã bị phơi nắng như mấy cô gái khác.

Trong lòng chờ ngày lấy được bảng điểm, sau đó xin đội trưởng nghỉ phép, cùng mấy cô học sinh khác vào huyện.

Ngày nhận phiếu điểm cuối cùng cũng tới, cô ta bèn rời giường sửa soạn một phen.

Kết quả lúc ra cửa, không ngờ Tô Mạn cũng đi với cô ta: “Em đi đâu đó? Trong đội không có tiết hả?”

Tô Mạn: “Em cũng đi lấy phiếu điểm.”

Mặc dù không biết mình thi có qua không, nhưng hôm nay là ngày nhận phiếu điểm, đương nhiên cũng muốn nhìn xem mình thi như thế nào.

Tô Thu Nguyệt nghe Tô Mạn nói đi thi cấp hai thử, nói là nội dung thi tốt nghiệp trung học cơ sở. Cô ta nói: “Em thật đúng là, em cảm thấy mình có thể vượt qua các học sinh cấp hai khác sao?

“Ai biết được, đi mới biết chứ.” Tô Mạn nói: “Đừng nói nữa, nhân lúc trời mát đi mau thôi.”

Trong lòng Tô Thu Nguyệt lại có chút bồn chồn, một là hiếu kỳ Tô Mạn thi thế nào, hai là bởi vì bản thân cô ta thi không tốt. Sợ bị Tô Mạn biết được.

Lúc đi đường còn cố tình đi nhanh một chút, muốn bỏ Tô Mạn lại phía sau. Mau chóng đến trường học giải quyết hậu quả. Cô ta còn lo lắng Tô Mạn sẽ đuổi theo, kết quả nhìn lại, Tô Mạn không hề sốt ruột, ung dung chậm rãi đi phía sau.

Tô Thu Nguyệt cảm thấy cái tên của em gái đúng là không đặt sai.

Lúc trước mẹ cô ta sinh non, nói là do tính tình em gái quá gấp, nếu như chậm một chút thì sẽ không đến mức sinh non. Thế là đặt cho cô cái tên Man. Sau đó lúc viết tên lên hộ khẩu, người kia viết sai chữ, viết thành Mạn, người trong nhà cũng không đổi lại, dù sao cũng gần giống nhau.

Cái tên này mặc dù viết sai, nhưng tính tình đúng là có chậm lại.

Làm cái gì cũng từ từ như vậy, không nhanh không chậm.

Trước kia chỉ cảm thấy không vui, bây giờ lại cảm thấy rất đáng ghét. Cô chậm rãi bình thản như vậy, lại làm cô ta lộ rõ vẻ vội vàng, nóng nảy.

Đương nhiên là Tô Mạn cố tình đi chậm, đợi Tô Thu Nguyệt đi xa cô có thể thiên vị mình một ít đồ ăn.

Buổi sáng ít nhất cũng phải uống một chén sữa bò, ăn hai cái bánh bao.

Sau khi ăn uống no đủ thì tiếp tục lên đường.

Lúc tới trường học đã có rất nhiều học sinh cầm thư thông báo.

Tô Mạn trực tiếp đi tìm chủ nhiệm La.

Chủ nhiệm La đang bận, hàng năm vào khoảng thời gian này đều có học sinh tốt nghiệp, cũng là lúc phòng giáo vụ của bọn họ bận rộn nhất.

Tô Mạn thấy chủ nhiệm La bận bịu đầu đầy mồ hôi nên cũng không quấy rầy ông ấy, lặng lẽ tìm một chỗ đứng, đợi ông làm xong một đợt công việc, cầm ly trà uống nước rồi mới đi tới.

“Tô… Đồng chí Tô Mạ.” Chủ nhiệm La bận đến xây xẩm mặt mày, phải nghĩ một chút mới nhớ tên Tô Mạn.

Tô Mạn cười: “Cháu thấy chú đang bận nên không đến quấy rầy chú. Chủ nhiệm La, không biết thành tích lần này của cháu thế nào ạ.”

Sau khi nghe Tô Mạn nói xong, chủ nhiệm La lập tức đặt chén trà xuống, trên mặt mang theo nụ cười: “Chú còn mới nhắc cháu với các thầy cô khác đó, nói trường học của mình bỏ qua một hạt giống tốt rồi.”

Ông mở ngăn kéo, lấy ra một bảng điểm và một giấy chứng nhận tốt nghiệp.

Trước tiên chủ nhiệm La đặt bằng tốt nghiệp qua một bên, sau đó mở bảng thành tích ra: “Nhìn đi, thành tích của cháu này, thi rất tốt. Đặc biệt là thành tích môn khoa học tự nhiên, thi cực kỳ tốt. Nếu cháu tiếp tục đến trường, học tự nhiên kỹ thuật, không chừng có thể học đại học đấy.”

Tuy rằng trên trung học cơ sở còn có trung học phổ thông, nhưng học tốt khoa học chính là nền tảng tốt, sau khi vào cấp ba học dễ dàng hơn những người khác.

Tô Mạn nhìn một chút, phát hiện thứ hạng của mình xếp thứ ba toàn trường.

Trong lòng cô khá hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.