Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 210: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 210 Đến thăm



Anh ta thu dọn xong, nói: "Tôi và Lận Hải đi ra ngoài tìm khách sạn ở, mấy thứ này tự cô thu dọn đi, gà bảo Lận Hải hầm cho cô."

"Tôi tự mình nấu, cậu ấy đều đã bị thương." Sau đó lại nói: "Hay là hai người ở nhà tôi đi, tôi đến nhà giáo viên khác ở."

"Như vậy sao được, chị còn mang thai cháu gái nhỏ của em..." Lan Hải nói thẳng ra, sau đó có lễ sợ bị mẹ Lận đánh, nói xong còn nhìn khắp nơi, thấy không có nguy hiểm gì thì nhẹ nhàng thở ra.

Tô Tô đỏ mặt, nói:

"Vậy, vậy gần chỗ này có một nhà khách giáo dục, anh qua bên đó xem có thể đặt được phòng hay không, sau đó trở về ăn cơm."

Khi cô tiễn Lận Đông Hà, Lận Hải đã đặt gà vào trong nồi, đàn ông bọn họ học rất nhanh, lúc này đã học được nấu bếp than.

Ngoại trừ gà ra mẹ Lận còn mang tới cho cô rau có hái trong thôn hiện giờ, cái gì mà cây bồ công anh, củ hành, đều mang tới rất nhiều.

Tô Tô ngồi một bên vừa nhặt vừa nghĩ làm bánh hành, lúc trước mẹ Lận từng làm một lần khỏi phải nói thơm cỡ nào.

Nhưng mà cô không biết làm bánh nướng áp chảo, thật sự thèm mà không ăn được đến miệng.

"Chị dâu, có phải là chị muốn ăn bánh hay không?" Cầm đồ ăn tới phát ngốc, cậu nhớ rõ chị dâu mình thích ăn gì.

"Ừm, đáng tiếc chị không biết làm."

"Em biết, ngày mai em làm cho chị ăn."

"Được." Không đúng, cô nhìn thoáng qua Lận Hải nói: "Trong nhà không có việc gì à?"

Theo lý thuyết, lúc này cậu nên sốt ruột về nhà mới đúng.

Lận Hải hầm gà xong thì ngồi xuống, nói:

"Có, nhưng mà trong nhà không cần chút công điểm này của em. EM nghe nói đàn ông quanh thôn ra ngoài làm việc đều gửi tiền về nhà, em cũng muốn ra ngoài tích cóp tiền. Cha mẹ nói, chỉ cần anh cả có thể tìm được việc cho em thì em có thể ở lại trong thành phố làm việc, tích cóp tiền cưới vợ."

"." Chí hướng của tên nhóc này đúng là lớn, còn muốn cưới vợ.

Nhưng mà đột nhiên nghĩ tới Tống Lão Tam tâm tư không khỏi xao động, mấy năm nay hẳn là Tống Lão Tam đã phát đạt, sau khi nữ chính tốt nghiệp anh ta đều là doanh nhân.

Lúc trước từng gặp được anh ta, nếu để Lận Hải đi theo anh ta chưa chắc sẽ không có tiền đồ.

Kết cục của Lận Hải chưa chắc đã không tốt.

Nếu có thể thay đổi vận mệnh của cậu cũng không tệ lắm.

Tô Tô gật đầu, sau đó nói: "Được, ngày mai chị sẽ suy nghĩ cho em."

"Chị dâu, chị đồng ý để em tới đây làm việc sao?”

Lận Hải kích động nói.

Phải biết rằng cậu tốn rất nhiều sức lực mới thuyết phục được cha mẹ của mình, nhưng mà bọn họ cũng nói, nếu hai vợ chồng Lận Xuyên không đồng ý vậy thì cậu phải trở về tiếp tục tích góp công điểm.

Cậu vốn cho rằng cửa của chị dâu và anh trai mình rất khó khăn, không ngờ tới chị dâu lập tức đồng ý.

"Đương nhiên là đồng ý, em có ý nghĩ như thế thật sự không tồi, sau này sẽ có phát triển. Hiện giờ quốc gia đang phát triển, đang cần một số người trẻ tuổi có chí ra tới xông vào."

"Chị dâu, em cũng nghĩ như thế. Đáng tiếc, em ít học."

"Ít học cũng không sao, sau này có thể tới lớp học buổi tối làm phong phú mình."

Cô nhớ rõ sau này nam chính người ta đi học lớp buổi tối, cho nên cô cảm thấy Lận Hải cũng có thể.

Sau khi Lận Hải nghe xong đôi mắt sáng lên, thật ra người nhà họ Lâm bọn họ rất vui vẻ học tập. Cậu chỉ học tới cấp 2, sau đó không tiếp tục đi học nữa.

Vốn chỉ hi vọng hai em trai có thể chăm chỉ đi học sau này có tiền đồ lớn, nhưng hiện giờ đột nhiên mình cũng có chút ý tưởng.

"Vâng, cảm ơn chị dâu."

"Chuyện này không có gì" Tô Tô hi vọng người nhà họ Lận sẽ sống tốt hơn, bởi vì cả nhà bọn họ đều rất tốt bụng, không nên có kết cục như trong sách.

Khỏi phải nói Lận Hải cảm ơn chị dâu mình cỡ nào, dù sao đám người như mẹ mình chưa từng rời khỏi núi, cho nên tương đối sợ hãi bên ngoài, không muốn bọn họ ra đây.

Khi ăn cơm Lận Đông Hà đã trở lại, ba bọn họ ăn bữa ăn vô cùng phong phú, buổi tối Lận Đông Hà muốn dẫn Lận Hải đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.