Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 212: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 212 Tát nam chính 1



Mà Tô Tô cảm thấy Lận Hải phải ra ngoài tôi luyện nhiều mới tốt, cậu là đứa bé có năng lực, sau này chắc chắn không tệ.

Nhưng mà làm việc trong xã hội lâu đương nhiên cô phải đặn dò đủ kiểu, còn phải mua quà cho cậu mới có thể đi ở.

Hỏi tình hình ký túc xá một lát, cô lập tức mua một cái chăn và một cái đệm tương đối dày.

Dù sao cũng là giường ván gỗ, nhỡ đâu lạnh tới thì xong đời.

Lận Hải cảm động tới mức suýt khóc, nói tích góp tiền trả lại cho Tô Tô.

Tô Tô trừng cậu nói:

"Có chút việc đó mà cũng phải trả lại tiền cho chị? Vậy sau này chị dâu tìm em làm chút việc, có phải cũng phải trả tiền cho em hay không?"

Lận Hải gãi đầu cười ngây ngô, nhưng cuối cùng không nói lại được chị dâu của mình.

Bọn họ đều chuẩn bị xong thì gọi điện báo cho trong nhà, nói rõ một câu Lận hải đã ở lại đi làm, bọn họ không cần nhớ thương.

Bên này bận rộn nên hoàn toàn quên mất Lận Đông Hà, căn bản không biết anh ta đã trải qua chuyện øì. Chiêu hôm đó còn chưa tới tối anh ta đã đến trường học tìm Tần Duyệt Duyệt, sau khi đưa cho cô ta 30 tệ mà cô ta cần xong thì lòng đầy nhiệt huyết nói rõ mình đặt phòng ở nhà khách, buổi tối có thể đến bên đó Ở.

Vợ chồng lâu ngày gặp lại ý của anh ta rất rõ ràng, nhưng mà không ngờ Tần Duyệt Duyệt lập tức không vui.

Cô ta lắc đầu phản đối nói: "Em không đi."

"Vì sao?" Người đàn ông nhịn gần hai tháng muốn ăn thịt vẫn đi tìm nàng dâu của mình, Lận Đông Hà cảm thấy không xấu.

"Em, em không muốn làm chuyện đó với anh. Anh cũng biết em đang đi học, nhỡ đâu mang thai thì làm sao bây giờ?" Tần Duyệt Duyệt thấy xung quanh không có người thì đáng thương nói.

Lận Đông Hà cảm thấy trên mặt mình nóng lên, là tức giận.

"Lúc trước khi ở nhà chúng ta cũng làm không phải không mang thai sao, chỉ cần anh bắn... Ở bên ngoài thì sẽ không sao. Hơn nữa anh còn cầm... Bao bảo vệ ở trong thôn, nghe nói thứ đó có thể tránh có con." Còn không lấy nhiều, vì sợ người khác phát hiện anh ta còn để đồ trong áo mình.

Nhưng mà gương mặt Tần Duyệt Duyệt vẫn tái nhợt, cắn môi nói:

"Như vậy cũng không được, em.. Mỗi tối em đều phải học bài, nếu để bọn họ biết em đêm không ve phòng ngủ đến lúc đó không biết sẽ truyền ra như thế nào. Anh nhịn một thời gian không được à, chỉ hơn một năm thôi chúng ta có thể ở bên nhau."

Chỉ trong nháy mắt Lận Đông Hà cảm thấy trước mắt tối sầm, rõ ràng là anh ta ôm vui mừng mà tới, kết quả còn phải mất hứng mà về ư?

Anh ta nắm chặt tay, nói:

"Chúng ta đã lâu không gặp mặt, cho dù không làm em ở bên ngoài một đêm với anh nói mấy lời tri kỷ cũng không được sao?"

"Đồng chí Lận Đông Hà, hiện giờ em đang chấp hành nhiệm vụ học tập, sau này phải tập trung vào trong công việc, thái độ học tập này nhất định phải nghiêm túc..."

"Đừng nói nữa, anh biết em vẫn luôn xem thường anh, bởi vì anh không cho em được cuộc sống trong thành phố mà em muốn, không cho em thể diện, không cho em mọi thứ mà em muốn đúng không."

"Không, không phải ý đó, chúng ta căn bản không có bất cứ đề tài chung nào. Hiện giờ vừa gặp mặt chỉ vì chút chuyện nhàm chán này mà cãi nhau, vì sao anh không thể để chuyện này sang một bên sau đó nhìn về phía tương lai của quốc gia."

Lận Đông Hà nghe thấy câu này xong trái tim đều lạnh lẽo, anh ta lùi về sau một bước nói:

"Hóa ra đây là chuyện nhàm chán? Một sinh viên như em vậy ma nói đây là chuyện nhàm chán, vậy vì sao Tô Tô người ta có thể sống hạnh phúc với Lận Xuyên, còn sinh con dưỡng cái, vì sao anh không thể. Anh chỉ muốn sống hạnh phúc với em vì sao sẽ khó như thế, cũng anh đến nhà khách."

"Anh đừng như vậy, để người ta thấy thì không hay. Em không muốn sinh con dưỡng cái với anh, không sinh con thì dưỡng cái gì? Em chỉ muốn chăm chỉ học tập, sau đó gây dựng sự nghiệp của mình." Tất cả sinh viên đều nghĩ như thế, cô ta cảm thấy mình cũng không tệ.

"Chúng ta là vợ chồng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.