Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 217: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 217 Cô đã kết hôn rồi ư



"Là đại đội trưởng sao, đúng rồi đồng chí Tô, cô biết cậu ấy đã cứu con trai tôi, vốn là cảm kích muốn mời cậu ấy về nhà chơi nhưng không có cơ hội, muốn hỏi một chút rốt cuộc cậu ấy đang ở đâu, cô là thân thích gì của cậu ấy?" Hồng Mai hỏi tương đối cẩn thận, khiến người ta không nhìn ra được chút sơ hở nào.

Tô Tô cười nói: "Thật ra anh ta là em họ của chồng tôi, nhà ở thôn nhỏ thuộc tỉnh S."

"Cái gì, cô đã kết hôn rồi ư?"

"Đúng vậy."

Tô Tô nhìn thoáng qua Quan Chấn Đông, biết vì sao anh ta kích động như thế, bởi vì mình nhìn có vẻ ít tuổi, cho nên đều không nghĩ tới còn trẻ tuổi đã kết hôn sớm như thế.

"Vậy nhà bọn họ còn có ai không?"

"Chỉ có cha mẹ cùng với một đứa em trai." Tô Tô giới thiệu mơ hồ tình hình của nhà họ Lận, khi nói đến chạy nạn từ nơi khác tới đây xong thì lập tức hỏi xem chạy nạn từ chỗ nào tới.

Chuyện này thì Tô Tô biết, dù sao cha Lận và mẹ Lận chuyện gì cũng nói cho cô biết.

Ngay cả của cải cô đều biết, càng đừng nói chuyện chạy nạn từ đâu tới. Sau khi nói xong cô cảm nhận được rõ Hồng Mai có chút kích động, dường như bà ta sợ mình làm ra hành động quá thất lễ cho nên hỏi Tô Tô địa chỉ chính xác xong thì đứng dậy đi ra ngoài, Quan Chấn Đông cũng không nói gì thêm đi theo sau.

Đợi sau khi rời khỏi đây Hồng Mai lên xe là khóc, Quan Chấn Đông nói: "Lần này là thật sao?"

"Lúc trước mẹ và cha con đặt anh trai con ở một hộ dân phía nam, nhưng mà không biết hộ nhà đó tên là gì. Dường như lần này có chút khả năng, chúng ta lập tức qua đó đi."

"Không thông báo với cha sao?”

"Nói với ông ấy ông ấy chắc chắn không đồng ý, ông ấy đã mất đi niềm tin." Ông ta làm cha có thể từ bỏ, nhưng mà bà ta làm mẹ không muốn từ bỏ.

"Vậy được rồi, chúng ta cùng nhau đi." Nhiều năm như thế trong nhà vì tìm anh trai này thật sự hao hết tâm cơ, Quan Chấn Đồng cũng muốn giúp một chút.

Vì thế hai mẹ con bọn họ đã thống nhất, Quan Chấn Đông xin nghỉ cùng mẹ mình Hồng Mai đi tới sơn thôn nhỏ kia.

Mà Tô Tô biết bọn họ rời đi khi nào, nhưng mà khi ở trường học gặp nữ chính lần nữa cô đã nghĩ, đắc tội nam chính thảm như thế, hiện giờ người ta sắp xoay người, nhìn xem đến lúc đó cô ta phải đi cầu hòa kiểu gì.

Phải biết rằng, sau này nữ chính còn phải dựa vào thế lực của nhà ho Quan.

Nhưng mà người nhà họ Quan vì cô ta từng kết hôn mà không chào đón.

Nhưng cuối cùng, cũng vì nữ chính tốt nghiệp xong làm ra một ít thành tích, mới được người nhà họ Quan tiếp nhận.

Lần này cô ta là nàng dâu của nhà họ Quan, không biết có thể dễ dàng qua cửa nhà họ Quan như vậy hay không.

Nhưng mà nữ chính đúng là nữ chính, thái độ học tập của cô ta thật sự khiến người làm giáo viên như cô vui mừng.

Chỉ cần có vấn đề gì không hiểu cô ta sẽ tới hỏi, thậm chí còn bảo Tô Tô đến tổ học tập nhỏ của cô ta giảng giải.

Tô Tô vẫn luôn ủng hộ việc học của bọn họ, cho nên thường dạy kèm sau khi tan học.

Đảo mắt một tháng nhanh chóng qua đi, người chồng mất tích kia của cô dường như sắp trở về.

Không biết là đến thâm sơn cùng cốc nào, ngay cả liên lạc đều không liên lạc được, một tháng chỉ nhận được một bức thư, còn không có địa chỉ hồi âm.

Lần này trở về xong cô nhất định phải khiến anh đẹp mặt, chắc chắn là ba ngày không để ý tới anh.

Hay là hai ngày thôi? Đang suy nghĩ miên man ở trong lớp học, đột nhiên thấy có một giáo viên chạy tới nói: "Cô Tô, hiệu trưởng bảo cô đến văn phòng một chuyến, có chuyện quan trọng."

"Tôi biết rồi." Tô Tô lập tức đứng dậy đi theo anh ta tới phòng hiệu trưởng, kết quả không ngờ tới vậy mà bên trong có ba vị quân nhân ở đây.

Một vị quân nhân lớn tuổi cộng với hai người nhìn như cảnh vệ, cô đột nhiên nghĩ có phải là người đàn ông của mình xảy ra chuyện hay không, chân mềm nhũn, vội vàng đỡ cửa mới đứng vững.

Hiệu trưởng Quan nhìn thấy sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch lúc này mới nghĩ tới cô có chồng là quân nhân, vội nói:

"Cô Tô cô đừng khẩn trương, vị này là lãnh đạo trong quân đội tới tìm cô có việc, không liên quan tới chồng của cô."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.