Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 228: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 228 Hiểu rõ



Lúc này Lận Xuyên mới cảm thấy nàng dâu của mình đúng là rất có bản lĩnh, vừa rồi còn khó chịu không được bây giờ đã bày ra thái độ làm việc, vừa ưu nhã vừa mỉm cười một chút cũng không mất phong độ, chẳng trách trước đây có thể tích cóp nhiều tiền như thế, đúng là có đạo lý.

Anh càng ngày càng bội phục nàng dâu của mình.

Nhưng mà vẫn nên nghĩ biện pháp kiếm chút đồ ăn cho cô trước.

Sau đó anh thông qua mối quan hệ, lấy màng bọc thực phẩm từ chỗ nhà ăn, bên trong gắp chút thịt lén giao cho nàng dâu.

Hai người ngồi xổm bên cạnh kho hàng, cô vừa ăn anh vừa đưa nước cho cô.

"Ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn."

"Ừm, ăn ngon." Lúc trước ăn nhiều như vậy đều nôn ra, cũng may người đàn ông của mình tìm đồ ăn cho mình ăn, nếu không thật sự sắp không chịu nổi.

Lận Xuyên sờ đầu cô, sau đó nhỏ giọng nói: "Đừng ăn nhanh, nếu ăn không đủ no anh lại đi kiếm cho em."

"Đủ rồi... A.." Tô Tô nhìn sau lưng Lận Xuyên hoảng sợ, sau đó vội vàng lau miệng đứng dậy, dùng tiếng Anh nói: "Edward tiên sinh, các anh muốn đi đâu thế?"

Edward nhìn thoáng qua Lận Xuyên, sau đó đoàn giao lưu gần như là mọi người đều đến gần vào lúc này, bọn họ tương đối tò mò quan hệ của hai người.

Tô Tô ngầm buồn bực, chỉ lén ăn mà thôi, vì sao bị đoàn giao lưu nghỉ ngơi vừa vặn bắt được.

Cũng may lúc này lãnh đạo Quan tiến lên giải thích:

"Hai bọn họ là vợ chồng, vừa rồi đồng chí Tô vì nôn nghén mà cảm thấy không thoải mái, cho nên chồng cô ấy lập tức bổ sung chút dinh dưỡng cho cô ấy."

Không thể để người ta cảm thấy thuộc hạ của mình đang có quan hệ không chính đáng øì đó với phiên dịch được, lúc này cần phải đứng ra giải thích.

"Hóa ra vị quân nhân này chính là chồng của cô." Edward nhìn thoáng qua Lận Xuyên, vươn tay nói: "Chào anh, anh đúng là rất may mắn."

Lận Xuyên thản nhiên vươn tay bắt tay với Edward, trong quá trình này cảm thấy người đàn ông kia đang khiêu khích, lực bắt tay không nhẹ, vì thế anh cũng không nhịn được tăng lực.

Tô Tô ở bên cạnh vội vàng phiên dịch lời Edward nói, còn nhướng mày nói với Lận Xuyên: "Anh thật sự rất may mắn."

"Đúng vậy." Lận Xuyên dứt khoát trả lời một tiếng, sau đó thu hồi tay mình.

Hai người đàn ông tuy ngôn ngữ không thông, nhưng đều trong lòng biết rõ đối phương suy nghĩ øì.

Nhưng mà không còn giao luu, nên làm gì thì đi làm đó.

Tô Tô ăn xong thì cảm thấy no rồi, đi theo đoàn giao lưu lại đến hai nơi, sau đó lại mở một cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng, mọi người mới giải tán mỗi người đi về nghỉ ngơi.

Bởi vì xung quanh không có nhà khách, cho nên bọn họ nghỉ ngơi trong ký túc xá của quân doanh.

Nhưng mà đã thu dọn xong, đệm chăn đều là mới còn gấp thành đậu hũ.

Ai da, đúng là quá chỉnh tê.

Tô Tô tò mò mở chăn được gấp thành đậu hũ ra muốn xếp thành như ban đầu, nhưng mà cho dù dựa theo dấu vết lúc trước ra tay một lúc lâu cũng không thể xếp thành.

o( 口 bo

Lan Xuyên cứu mạng, dường như cô đã gây chuyện.

Chỉ là tạm thời nghỉ ngơi cô thật sự không muốn mở ra miếng đậu hũ đẹp như thế, bây giờ làm sao bây giờ. Khi đang kêu gọi trong lòng Lan Xuyên xuất hiện, anh rót một cốc nước ấm cho cô.

Mới vừa tiến vào đã bị nàng dâu nhà mình nhiệt tình nắm lấy, sau đó lôi kéo anh đi tới trước giường nói:

"Cái chăn này bị em tháo tung ra, gấp vào kiểu gì vậy?"

Lận Xuyên tiến lên thành thạo gấp chăn vào, sau đó nói: "Em gấp nó làm gì, không phải là muốn nghỉ ngơi sao?”

"Đẹp như thế, em đều luyến tiếc nằm lên." Khi ở nhà chăn của bọn họ đều đặt trong ngăn tủ, cho nên Lận Xuyên gấp ra được miếng đậu hũ xinh đẹp như thế.

"Em nằm đi, lát nữa sẽ có người tới thu dọn. Đừng làm khó chính mình, em là thai phụ, hiểu rõ chưa?”

"Hiểu rõ rồi." Đột nhiên nghiêm túc như vậy có chút khiến người ta không chịu nổi, Tô Tô chỉ có thể bị ép đi nghỉ ngơi, chẳng những có nước ấm để uống còn có cháo để ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.