Đúng vậy, anh ta bị Lận Xuyên mở miệng là con gái lớn ảnh hưởng, cũng cảm thấy đứa bé trong bụng nhà bọn họ có khả năng là con gái.
Nếu không vì sao trên bàn nhỏ để đồ dùng của đứa bé ở bên cạnh đều là hoa, ngay cả đồ mặc cũng là một ít váy.
Tô Tô nhìn theo ánh mắt anh ta thì biết đồ vật mình thu dọn có chút hấp dẫn ánh mắt người khác, vội vàng ôm lên nói: "Tôi vốn định đi giặt, hôm nay cứ để đó trước. Chuyện đó, hai người cứ bận việc của mình đi, tôi đi ra ngoài đọc sách một lát."
Hiện giờ bên ngoài thời tiết rất tốt, rất thích hợp phơi nắng bổ sung canxi.
Thường Dược Tiến nắm chặt quần, nhưng mà Lan Xuyên ở bên cạnh nói: "Nhìn cái gì, nhanh chóng làm một lần những món ăn anh học được đi, đừng lãng phí lương thực."
"Được rồi." Có thể mua được những đồ ăn này cũng không dễ dàng, anh ta nhất định phải dụng tâm mới được.
Tô Tô cầm lấy một cái ghế dựa ngồi dưới tàng cây, gió nhẹ thổi đọc sách khỏi phải nói thoải mái cỡ nào, thoải mái đến mức cô suýt nữa ngủ mất.
Đột nhiên, cô nghe thấy trong phòng bếp nhà mình truyền ra âm thanh kỳ lạ rất to. Cô bị dọa lập tức ngôi thắng, có chút ngây ngốc nghĩ tới tiếng súng và tiếng nổ mạnh lúc trước, con mẹ nó chẳng lẽ thật sự làm nổ phòng bếp của cô sao?
Một tay đỡ eo mình chạy vào trong nhà, thì thấy Lận Xuyên đẩy cửa sổ ra, bên trong có khói đen cuồn cuộn trào ra, thoạt nhìn rất dọa người.
"Hai anh đang làm gì thế?" Cô kinh ngạc lao vào, sau đó thấy Thường Dược Tiến bưng cái nồi đen xì lên, mà Lận Xuyên đứng bên cạnh giáo huấn anh ta nói: "Anh như vậy mà gọi là rán trứng sao, lửa để to như thế, không bỏ dầu đã cho trứng gà vào bên trong, cho vào trong lại cho đầu không phải sẽ nổ à?"
"Vâng vâng, lần sau tôi sẽ chú ý."
"Chú ý cái beep, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần."
Tô Tô cảm thấy mình có chút không chen miệng vào được, vì thế lại lặng lẽ lùi ra.
Hiện giờ nhà mình có chút giống với chiến trường, độ lửa đều không nhỏ, bao gồm cái nồi kia.
Dù sao cô đi ra ngoài cửa một tiếng, lại trở về ngồi sắp nửa tiếng cuối cùng Lận Xuyên mới mời cô trở về ăn cơm.
Nói thật, co có chút sợ hãi, cảm thấy có thể làm ra đồ ăn nhiều khói đặc như thế không khác gì độc dược.
Nhớ tới trước đây cô tới nơi này cũng là vừa học nấu ăn, hơn nữa bình thường là Lan Xuyên dạy, nhưng cũng không làm ra động tĩnh lớn như thế.
Nói từ ý nghĩa nào đó, Thường Dược Tiến này cũng coi như là nhân tài.
Đợi vào nhà xong đồ ăn đã được bưng lên, bốn món ăn, đều là cơm nhà.
Một món trứng xào mộc nhĩ, khoai tây thái sợi xào thịt với nấm, cà tím sốt nước tương, gan xào ớt chuông.
Mấy món này ấy à, chỉ có thể nói là không quá đáng sợ, nhưng cũng có chỗ cháy đen.
"Chị dâu chị nếm thử xem." Thường Dược Tiến khẩn trương nhìn Tô Tô, còn dùng tay đẩy đĩa đồ ăn.
Tô Tô nhìn đĩa đồ ăn, trong lòng hoảng sợ.
Cô nuốt nước bọt cảm thấy mình có khả năng phải chịu bạo kích trước nay chưa từng có, nhưng mà Lận Xuyên ở bên cạnh nhìn ra được dáng vẻ sợ hãi của vợ mình thì hơi cạn lời, nói:
"Anh ăn thử rồi, cũng được."
"Ồ, vậy em có thể ăn rồi." Nếu Lận Xuyên đã ăn rồi thì chắc chắn không sao.
Tô Tô hoàn toàn không để ý câu nói vừa rồi làm Thường Dược Tiến tổn thương trái tim yếu ớt của người đàn ông, vươn tay nếm thử một miếng, sau đó cảm thấy giống như đang nhai thịt khô.
Mùi vị cũng không nói nên lời là mặn hay nhạt, nhưng mà không khó ăn, cũng không thể ăn, dường như có mùi khói.
"Có chút mùi khói, cũng được." Để nhỏ lửa chút là được.
"Vậy lại nếm thử món ăn khác." Thường Dược Tiến lại đẩy món khác.
Cuối cùng Tô Tô nếm thử một ít cà tím sốt tương, sau đó trợn to mắt nói: "0a, món này ăn ngon."
Rất có hương vị, quả thực là mỹ vị.
"Anh ấy không giỏi xào đồ ăn, nhưng mà hầm đồ ăn có thể ăn được." Lận Xuyên vui mừng nói.
"Vậy sau này ít xào đồ ăn hầm nhiều món không phải là được sao." Từ trước tới nay Tô Tô vẫn luôn rất chu đáo, cô vừa nói như vậy thành công an ủi Thường Dược Tiến.