Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 264: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 264 Có nguy cơ giải tán 1



Cô buông tay xuống nói: "Không nói chuyện này nữa, chuyện này mong là sau này không có nữa."

Cô đứng dậy biểu cảm không tốt lắm rời khỏi nhà xưởng, nơi này cách ký túc xá của cô không xa, nửa đường còn mua mấy cây kem, nhưng mà khi trở về thì thấy Tần Duyệt Duyệt đứng dưới tàng cây nhà cô, dáng vẻ như đóa hoa trắng nhỏ đứng trong gió.

Tô Tô biết người phụ nữ này đứng ở đây là tìm cô có việc, vì thế không mở cửa nhà mà nói: "Cô có chuyện gì?"

Tần Duyệt Duyệt cười nói:

"Cô về rồi à, tôi tìm cô thật sự có việc. Xét thấy cô không thích nhìn thấy tôi nên tôi nói ngắn gọn thôi, tôi cảm thấy cô và vị đối tác khác đều có công việc chính thức không có thời gian quản lý nhà xưởng. Nhưng mà còn phải hao tâm tốn sức rảnh rỗi tới xem quá mệt mỏi, không bằng thế này đi, để Đông Hà trả tiên các cô đầu tư lúc trước, sau đó bồi thường một ít, các cô giao nhà xưởng này cho anh ấy."

Tô Tô cảm thấy đầu mình đang bốc khói, cô xoa cái eo thô cười mỉa nói:

"Tôi từng nghe nói qua cầu rút ván, nhưng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như cô. Ý của cô là ý của Lận Đông Hà sao?"

"Chuyện này.. Đương nhiên không phải, tôi là đang suy nghĩ cho các cô..."

"Con mẹ nó đừng nói mấy lời vô dụng này." Tô Tô không để ý tới cô ta, duỗi tay gọi một sinh viên đi ngang qua nói: "Vị bạn học này có thể giúp một chuyện được không?"

Sinh viên kia là tới đưa tài liệu cho giáo viên, nghe thấy Tô Tô gọi thì dừng lại.

Là giáo viên bằng cấp cao còn xinh đẹp duy nhất trong trường, sao anh ta có thể không quen, anh ta lập tức nói:

"Cô Tô có chuyện gì sao?”

"Cậu đi về trước rẽ trái 500 mét có một xưởng giấy, cậu đi gọi xưởng trưởng của nơi đó tới đây, anh ta tên Lận Đông Hà, còn có người nhỏ là Lận Hải." Không thể để mình hoàn toàn bị lộ trước mặt kẻ địch, phải tìm đồng chí.

Mồm mép của Lận Hải khá tốt, còn đứng về phía mình, chắc chắn không thể nhìn cô chịu thiệt.

Tần Duyệt Duyệt không vui nói: "Đây là chuyện của chúng ta..."

"Có cái rắm, tôi căn bản không có bất cứ chuyện øì với cô. Nhà xưởng này là ba chúng tôi cực khổ thành lập, cô ngay cả bóng dáng cũng không thấy, bây giờ có chút thành quả thì muốn vơ hết vào trong tay mình. Còn nhỏ tuổi nhưng dã tâm không nhỏ, đã tới lúc nên dạy dỗ cô làm người thế nào." Tô Tô lạnh lùng nhìn Tần Duyệt Duyệt, nếu cô ta có loại ý nghĩ này, vậy đè cô ta sau này nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Tô Tô, chúng ta nói chuyện tử tế đi, cô là một giáo viên đừng ăn nói khó nghe như thế." Tần Duyệt Duyệt nói.

Tô Tô trừng mắt với cô ta một cái, mở cửa ra đặt kem que vào trong bình nước ấm nhà mình.

Nghe nói để ở đây có thể giữ ấm, ít nhất hai ba tiếng sau sẽ không tan.

Vì loại bỏ tức giận cô còn ăn một cái, sau đó khi đi ra vừa lúc thấy Lận Đông Hà và Lận Hải tới đây.

Lận Đông Hà biết Tô Tô tìm anh ta tới là có việc gấp, lại hỏi: "Tô Tô, cô tìm tôi có chuyện gì thế?"

Nhưng mà nhìn Tần Duyệt Duyệt đứng ở chỗ đó ấm ức đến khóc ra dường như đã hiểu rõ.

Mà Tần Duyệt Duyệt thì chạy tới bên cạnh Lận Đông Hà, ôm lấy cánh tay của anh ta tố cáo trước:

"Đông Hà, em chỉ cảm thấy hai đối tác của anh quá vất vả, cho nên muốn bọn họ nghỉ ngơi, sau đó em giúp anh. Nhưng mà không ngờ tới Tô Tô sẽ tức giận như thế, còn mắng em."

Lận Đồng Hà nhíu mày, nói: "Tô Tô, chuyện vừa rồi...

"Lận Đông Hà, anh đầu tư nhà xưởng này hơn 500, hơn nữa mấy ngày này anh vất vả tôi sẽ trả cho anh tổng cộng 2000 tệ, mời anh rời khỏi nhà xưởng, không cần tới đây nữa." Tô Tô không giải thích trực tiếp giành trước.

"Cái gì?" Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt cùng lắp bắp kinh hãi.

Lận Đông Hà bình tĩnh lại nhíu mày nói:

"Tô Tô, cho dù là vì chuyện gì cô cũng không thể nói như vậy được, khi chúng ta dựng nhà xưởng mỗi người đều hi sinh rất lớn, chính là muốn toàn tâm toàn ý làm nhà xưởng này tốt nhất. Đã càng ngày càng tốt hơn, cô qua cầu rút ván như thế thật sự tốt sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.