Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 27: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 27 Tình Thương Của Mẹ Nguy Hiểm Lắm



Tiếp theo, nam chính lại nói: “Hơn nữa bây giờ em từ hôn cũng không phải lựa chọn sáng suốt, đến lúc đó nếu như không còn sự giúp đỡ của gia đình nhà chú hai thì sợ là em không chịu nổi đến vụ xuân năm sau.”

“Ầy, nếu như em thi đậu đại học thì tốt rồi, đến lúc đó có thể rời khỏi nơi này, không cần bị những chuyện này trói buộc nữa.”

Ôi trời mạ nó.

Nữ chính, cô cũng mặt dày quá rồi.

Được thôi, người ta suy nghĩ cho bản thân họ cũng không sai. Con người đều ích kỷ cả, bình tĩnh bình tĩnh.

Trời lạnh, cô ghi âm được một lúc thì cảm thấy chân tê dại hết cả rồi, hơn nữa quả thực cô không thể nghe được nữa, sợ làm mình tức chết. Cô chỉ có thể đứng dậy lặng lẽ rời đi, vừa đi được vài mét thì gặp Lận Xuyên đến tìm cô.

Nhưng đối phương không nói gì, chỉ là hất cằm một cái với cô rồi bỏ đi mất.

Sau đó trên đường về, Tô Tô cảm thấy anh đang trốn tránh mình, tránh cũng rất xa, chạy thẳng một đường về thôn.

“……” Không phải chỉ ôm một cái thôi sao, có cần phải như vậy không? Cô là con gái, vốn dĩ cô phải là người căng thẳng hơn mới đúng, nhưng nhìn thấy Lận Xuyên xấu hổ như vậy, trái tim của bà dì biến thái lập tức dâng lên, đột nhiên cô thật sự muốn trêu đùa cậu nhóc mới lớn ngây thơ này.

Buổi tối, mẹ Lận ở nhà may mền, cô thấy Lận Xuyên đang đốt lửa thì đột nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh anh và nói: “Anh Xuyên, hỏi anh một chút chuyện……” Kết quả trước mặt nhòe đi, Lận Xuyên đi thẳng ra cửa rồi.

Chạy cũng nhanh thật.

Thôi vậy, cô đi gội đầu.



Cô tự lấy nước, sau đó vào bếp xõa tóc và ngồi đó gội.

Trong nhà vẫn còn tiếng chào hỏi, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và kéo cổ áo xuống.

Mặc dù nhà họ Lận có nhiều đàn ông, nhưng cha Lận đã dẫn mấy đứa nhỏ chơi ở ngoài sân sau, trong nhà chỉ có ba người.

Khi Lận Xuyên gánh củi trở về, nhìn thấy sau gáy trắng như tuyết có một sợi dây chuyền bạc trông rất mỏng. Tuy nhiên, làm cho da trắng hơn và cổ gầy hơn. Anh đột ngột dừng lại, ném đống củi xong liền quay người bỏ đi.

“Anh Xuyên, lấy khăn lông giúp tôi với.”

Choang!

Tô Tô ngẩng đầu lên, phát hiện Lận Xuyên dường như muốn ra ngoài, nhưng chạy vội quá nên tông phải cửa rồi.

Cô nghe mà thấy đau giúp anh, nhưng chớp mắt cô lại nghe thấy tiếng bước chân, lẽ nào là ba đứa con còn lại của nhà họ Lận về rồi? Cô chỉ có thể tự đi lấy khăn lông, sau đó nghe thấy tiếng của Lận Xuyên nói: “Đứng lại, đừng vào nhà.”

“Tại sao thế, bọn em ở bên ngoài sắp đông cứng rồi.”

“Dám vào thì anh đánh gãy chân mấy đứa, chạy quanh nhà một vòng đi.”

“Cái gì?”

“Chạy.”

“Anh cả.”



“Không chạy, anh đánh gãy chân mấy đứa.”

Sau một hồi kêu gào, ba đứa nhỏ nhà họ Lận bắt đầu chạy.

“Anh cả, sao anh cũng chạy theo thế.”

“Tập thể dục.”

Phụt!

Tô Tô cười thành tiếng, Lận Xuyên này sao có thể buồn cười như vậy chứ, thì ra anh cũng có một mặt như thế này.

Cô thu dọn một chút rồi mặc quần áo ngay ngắn lại, xem ra ở thời đại này, quan hệ nam nữ thật sự rất bảo thủ, nhìn Lận Xuyên là biết ngay.

Không đúng, nam nữ chính còn nấp trong góc tường nói lời tình tứ đấy, xem ra cũng có phân biệt người.

Nhưng mà, lúc này Tô Tô cảm thấy tiếp xúc nam xứng thật sự quá khó. Vừa tiếp cận anh thì anh bỏ chạy như thỏ đế vậy, cũng không cần tìm cái cớ mà trực tiếp bỏ chạy. Điều này khiến chuyện cô muốn hỏi anh có phải thích nữ chính không, luôn bị trì hoãn, mãi cho đến khi lớp xóa nạn mù chữ của cô bắt đầu.

Thời đại này dạy học không dạy theo sách như thời hiện đại, về cơ bản là dựa vào lời trích dẫn để dạy. Trong chiếc ba lô thần kỳ đó của cô vừa hay có một quyển sách, cô lấy ra và đọc thuộc, sau đó chọn ra một vài chữ dễ dạy để chuẩn bị dạy bài đầu tiên.

Hôm nay Lận Xuyên cuối cùng cũng không tránh cô nữa, bởi vì anh phải đưa Tô Tô đi đại đội.

Đây là nhiệm vụ mẹ Lận giao cho anh, anh cũng không dám từ chối, nếu không thì tình thương của mẹ nguy hiểm lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.