Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 270: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 270 Chuyện này thật sự khiến người ta nhọc lòng



Lận Xuyên nhanh chóng làm một bàn đồ ăn phong phú, cơm gạo kê hầm đậu que, bên trong còn có mấy miếng thịt ba chỉ.

Cũng may khi anh tới mua thịt về, vợ anh không đến mức không có gì ăn.

Nhưng cho dù hầm xong đối phương vẫn không ăn, đậu que còn lấy đậu chỉ ăn mỗi vỏ, cơm thì chỉ ăn non nửa bát.

Chuyện này thật sự khiến người ta nhọc lòng.

Một thai phụ chỉ ăn chút đồ ăn như thế sao được?

Mới ăn cơm xong anh còn chưa kịp răn dạy vợ chuyện này thì Bạch Linh Linh tới, cô ấy tới gọi bọn họ đi xem nhà.

Lận Xuyên biết nhà hiện giờ quá nhỏ, có thể làm tùy quân bộ đội, nhưng nếu để vợ dọn tới chỗ đó chỉ sợ đi làm cũng không tiện.

Quan trọng nhất chính là, phòng trong bộ đội nhỏ tới đáng thương.

Mua nhà là chuyện chính, anh nghĩ thật sự không được thì vay chút tiền của các chiến hữu, đến lúc đó chậm rãi trả. Vì thế anh đồng ý đi xem nhà với đám Tô Tô.

Nhìn ngôi nhà này cả người anh có chút không tốt lắm, đường như không mua nổi.

Nhưng mà vợ anh thích, đôi mắt đều sáng lên.

Sau đó luôn hỏi anh: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt, nhưng có lẽ rất đắt. Hay là chúng ta tích cóp thêm một thời gian lại mua?" Lận Xuyên cảm thấy, có lễ phải tích cóp tận hai năm.

"Đúng vậy, hiện giờ chúng ta không thể lấy ra được nhiều tiền như thế, cần phải tích cóp khoảng hai tháng." Tô Tô nghiêm túc nói.

Đôi mắt của Lận Xuyên trợn to, anh chưa bao giờ quản chuyện gia đình nên không biết trong nhà có bao nhiêu tiền.

Không ngờ tới vợ anh lợi hại như thế, anh không nhịn được nói thẳng: "Rất xin lỗi, anh chỉ có thể lấy ra 300."

Gần đây có thêm tiền trợ cấp, nhưng hai tháng anh chỉ có thể lấy ra hơn 300.

"Ha anh tích cóp tiền riêng sao?" Tiền trước đây đều giao cho Tô Tô, cho nên cô hoài nghi anh có thể lấy ra nhiều tiền như thế là tích cóp tiền riêng.

"Không phải, tháng sau anh có tiền trợ cấp."

"Ồ, thì ra là thế."

Hai người cộng thêm nhà xưởng tích cóp tiền rất nhanh, hơn nữa trong ba lô của cô sinh ra lặp lại, Tô Tô rất ưng ý ngôi nhà này. Chủ yếu là quá tốt, tường cao, cửa sắt màu đen to, nhìn bên ngoài trông rất khí phái, tuyệt đối không kém gì nhà của nhà họ Quan.

Quan trọng nhất chính là, sau khi mở cửa còn có sân rộng, hai bên là đất trồng rau, giữa là hàng gạch đỏ, tuy bên trong mọc ít cỏ, nhưng mà cắt đi là được, rộng có thể đỗ xe.

Sau đó là một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây thoạt nhìn nửa cũ nửa mới, mở cửa tiến vào nhìn thấy phòng khách đầu tiên, sảnh vô cùng sáng sủa.

Bên trái gần nhất có một phòng ngủ, thoạt nhìn rất rộng, cách cửa sổ rất gần, bên ngoài là một vườn hoa.

Bên cạnh phòng bếp có cầu thang, phía trên đều là phòng.

Tiếp đó phía giữa là phòng vệ sinh, bên trái là phòng làm việc, bên phải là phòng ngủ, đối diện còn có một phòng ngủ có thể cho khách ngủ.

Tô Tô càng nhìn càng hài lòng, thiếu chút nữa ôm Bạch Linh Linh cười to, sau đó lấy 200 tệ ra đưa cho cô ấy nộp tiên cọc, hai tháng sau chắc chắn sẽ trả đủ.

"Thật ra không cần phải gấp, cô nhìn xem cô sắp sinh con, kéo dài thêm hai tháng cũng được. Dù sao với giá này, bọn họ muốn lập tức bán đi cũng khó."

"Không sao, tôi thích ngôi nhà này" Cho dù không phá đi, sau này thay gạch trên đất hay trải thảm ở phòng khách, cũng thành nơi vô cùng xa hoa, biệt thự của đời sau.

Không ngờ tới, cô đi vào thế giới trong sách còn trẻ tuổi đã thực hiện được ước mơ này, đúng là không có chuyện gì vui hơn chuyện này.

Xem nhà xong cô và Lận Xuyên đi trở về, đương nhiên là trong thời gian trở về nói với Lận Xuyên tiền ở đâu ra.

Đương nhiên, toàn bộ đẩy cho nhà xưởng của Lận Đông Hà, dù sao cô được chia bao nhiêu tiền Lận Xuyên không hỏi.

Hơn nữa trước đây cô tiết kiệm được ít, dù sao số tiền hiện giờ không chỗ để tra mà Lận Xuyên cũng không tra.

Nhà ở định ra như thế, Lận Xuyên gọi điện thoại cho mẹ Lận bảo bà ấy chuẩn bị một chút tới đây trước.

Mấy ngày nay vợ anh quá hưng phấn, cả ngày ngồi trên giường đếm tiền, nếu không thì đi xem đồ dùng trong nhà, anh phải bảo người tới quản cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.