".." Biểu cảm của Lan Xuyên có chút không được tự nhiên, sau đó anh nói: "Vợ à, bây giờ chúng ta không nhắc tới chuyện này có được không?"
"Làm sao vậy?"
Lận Xuyên nhìn thoáng qua phía dưới, sau đó Tô Tô cũng nhìn xuống dưới theo bản năng, cuối cùng trợn tròn mắt nói:
"Em chỉ nói một câu, chỗ đó của anh có cần kích động như thế không?"
"Hiện giờ nó nhìn thấy vợ sẽ kích động, rất muốn vận động ăn chút thịt, đều đói hơn nửa năm."
".." Vậy mà người đàn ông thúi này lái xe, biến thành tài xế già từ lúc nào thế.
Lận Xuyên nhìn thấy vợ trừng mình, nên nói:
"Cũng lắm thì anh đi kiếm thứ gì đó tránh thai, bộ đội có phát cho người nhà tùy quân."
"Vậy thì tốt quá" Tô Tô cảm thấy không tệ, nhưng Lận Xuyên lại nhíu mày.
"Làm sao vậy?" Vì sao lại có dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc thế này.
"Thứ kia có lần anh tò mò đeo vào, thiếu chút nữa siết đứt."
"Không phải chứ, anh tò mò đeo nó làm gì?" Deo trong ký túc xá ư?
"Không phải là anh nghĩ sau này dùng sao." Lận Xuyên không nói dối trước mặt vợ mình, nhưng mà rất xấu hổ.
"Không dùng được, anh cũng phải chịu." Không thể lại mang thai tiếp được, như thế rất buồn bực.
Tô Tô trừng anh một cái, sau đó nằm nghiêng trên người anh, nói:
"Đáng tiếc không phải con gái, có lẽ ba em trai của anh khá thất vọng. Anh không thấy ánh mắt Lận Hải nhìn con trai đâu, tràn ngập bi thương."
Lận Xuyên cảm thấy vợ mình dùng từ vô cùng chính xác, không khỏi cười nói: "Muốn con gái thì tự nó sinh đi, con trai của anh rất tốt."
"Anh trọng nam khinh nữ." Tô Tô tùy ý nói.
Cho dù có phải trọng nam khinh nữ hay không, dù sao đứa đầu tiên cũng là con trai, bọn họ không thể soi mói gì.
Nhưng mà thời đại này đúng là coi trọng con trai, trước đây ở trong thôn nghe nói có nhiều nhà vì sinh con gái mà bóp chết ném đi, nguyên nhân là không nuôi được nhiều con như thế, nghe đúng là tàn nhẫn, nhưng dường như tiểu phẩm đội du kích siêu sinh là tác phẩm mấy năm sau.
Hai bọn họ dựa sát vào nhau một lát rồi xuống lầu nấu cơm, tuy vẫn là cháo nhưng đồ ăn giữa trưa vẫn còn. Tô Tô thèm, cho nên lén gap mấy miếng, nhưng ăn cũng ít.
Mẹ Lận cũng không ngăn cản, còn gắp cho cô mấy miếng thịt không dính muối.
Phụ nữ ở cữ thèm ăn bà ay cũng biết, đặc biệt là lúc ấy nhà bọn họ không có gì ăn.
Hiện giờ cuộc sống tốt hơn nhiều, vì khá hơn mà đồ ăn cũng nhiều hơn, cho nên chỉ sợ con dâu của mình không nhịn được.
Xem ra ngày mai thêm chút thịt vào cháo cho cô ăn, nếu không cô sẽ khóc mất.
Nhưng mà nhìn đôi vợ chồng son bọn họ sống tốt trong lòng bà ấy thả lỏng hơn không ít, tốt hơn mấy đứa con trai hay cãi nhau.
Hôm nay hai con trai đều ở đây, mình phải nuôi bọn họ trắng trẻo mập mạp mới được.
"Buổi tối mẹ và Lận Hải ở cùng phòng chiếu cố đứa bé, hôm nay các con đi ngủ sớm äi."
"Không cần, ban ngày con ngủ rất ngon, tối hôm nay con và Lận Xuyên sẽ chiếu cố đứa bé hai người lên lầu nghỉ ngơi đi, ngày mai lại do mẹ chiếu cố." Dù sao hôm nay có Lận Xuyên ở đây, buổi tối có thể ngủ ngon.
Đặc biệt là để anh nếm thử xem, tối nay chiếu cố đứa bé là tư vị gì.
Đương nhiên là Lận Xuyên đồng ý, hiện giờ để anh ngủ cùng một phòng với vợ rất tốt, cho dù có thể ôm dựa gần cũng có thể đỡ thèm.
Sao mẹ Lận không nhìn ra được ánh mắt của con trai, không khỏi nghĩ ăn cơm xong nên nhắc nhở anh một chút, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.
Vì thế khi tới tối, mẹ Lận gọi con trai sang một bên nói:
"Xuyên Tử, con có biết phụ nữ đang trong thời gian ở cữ không thể viên phòng với đàn ông hay không, nếu không sẽ nhiễm bệnh. Con đừng vì sung sướng của mình mà hại Tô Tô biết chưa, con bé còn nhỏ, có một số việc không biết, con cũng không thể không biết chuyện này."
"Con biết rồi mẹ, con biết mà." Coi anh cầm thú sao, còn cần phải dặn dò như thế.
Anh thật sự muốn, nhưng không thể không màng sức khỏe của vợ mình.