Bà ấy không lo lắng, vốn còn sầu chuyện tiền cưới vợ cho con trai, hiện giờ chỉ sợ người ta có thể cưới được rất nhiều nàng dâu ở trong thôn.
Lúc trước còn có người làm mai, bây giờ phải suy nghĩ xem nên tìm người thế nào cho cậu.
Nhưng mà tìm người ở nhà, Lận Hải còn có thể trở về sao?
Ngày nào đó phải hỏi chuyện này mới được.
Nếu bảo mẫu sắp tới, mẹ Lận muốn chủ nhật về nhà.
Bà ấy thật sự rất nhớ nhà, ngay cả Lận Hải giữ cũng không giữ được.
Chủ nhật Lận Xuyên trở vê mua vé buổi chiều cho bà ấy, mấy ngày trước Tô Tô còn bảo bà ấy tự mình đi mua chút đồ mang về nhà.
Nhưng mà mẹ Lận ngoại trừ mua gạo ra thì không mua gì khác, nhưng mà mua hơi nhiều, cần Lận Xuyên dùng xe đưa tới nhà ga.
Lúc gần đi thì vô cùng luyến tiếc cháu nội mình, lúc sắp đi còn khóc.
Vất vả lắm mới dỗ được, bảo Tô Tô đừng tiễn bà ấy tự mình lấy đồ rời đi. Nói thật Tô Tô rất cảm kích, chạy xa như thế tới đây chăm sóc đứa bé cũng không dễ dàng.
Dù sao mẹ Lận lớn tuổi như thế chưa từng rời khỏi công xã của bọn họ, đây cũng coi như là lần đi xa nhất.
Lận Xuyên đưa người đi xong thì gọi điện thoại cho Bạch Linh Linh, ý là ngày mai bảo dì Diệp tới đây, nếu không một mình Tô Tô sợ không chăm sóc được đứa bé.
Dù sao cô vẫn còn đang trong ở cữ, công việc như ôm củi từ ngoài vào cô không làm được, mình lại không ở nhà.
Hôm nay anh còn có thể giúp đỡ, vi cải thiện đồ ăn cho vợ mình, anh mua chút thịt gì đó về nấu, sau đó chỉ có thể chấm chút nước tương ăn.
Cho dù như thế, Tô Tô vẫn rất thỏa mãn.
Ăn cơm xong, hôm nay Lận Hải không tới, cho nên Tô Tô có chút buông thả, lấy bốn cái bao cao su lúc trước tích góp ra cho Lận Xuyên thử.
Đương nhiên là Lận Xuyên hỏi cô lấy từ đâu ra, Tô Tô nói là bạn học ở nước ngoài mang đến.
Lận Xuyên vẫn luôn không ở nhà nên không biết được cô lấy thứ này ở đâu ra, cũng không dám hỏi, chỉ cầm vật phẩm không rõ kia nhìn tới phát ngốc, cuối cùng nói:
“.” Vành tai của Lan Xuyên ng đỏ, nhưng mà anh không cầm đi, rất rối rắm nhìn Tô Tô.
Vẻ mặt Tô Tô mờ mịt, nói: “Làm sao vậy?”
“Vợ à, hay là...” Anh cúi đầu dán sát bên tai Tô Tô nói một câu, gương mặt Tô Tô lập tức đỏ bừng.
Nhưng cuối cùng, nhìn thấy biểu cảm tràn ngập chờ mong của Lận Xuyên và động tác không cho cô từ chối, cô đành phải tự mình ra tay...
Sự thật chứng minh, đồ vật trong ba lô mang tới cho dù là ngoài ý muốn hay gì đó đều áp dụng với thế giới này, giống như là chú định chuẩn bị cho Lận Xuyên, đeo rất vừa vặn.
Ngoài ra, cô cảm thấy bạn học nữ nói giỡn với cô sao lại biết chọn như thế, biết người ta dùng cỡ to?
Thử dùng loại siêu mỏng này xong tỉnh thần diện mạo của anh đều trở nên khác biệt, ôm củi thu don sân khỏi phải nói cần mẫn cỡ nào.
Đâu biết khi đang làm việc rất thuận tay có người gõ cửa, anh đi tới mở ra nhìn thì phát hiện là một đôi nam nữ trung niên không quen biết, bọn họ ăn mặc khá đẹp, nhìn qua có vẻ là người thành phố.
Không biết vì sao, nhìn bọn họ có chút quen mắt.
“Hai người là...” “Xuyên Tử có phải không, bọn chú là chú Tân và thím Tần của cháu, mấy năm trước chúng ta đã từng gặp mặt.” Người đàn ông kia cười nói.
Lận Xuyên lập tức nhíu mày, không có ý hoan nghênh bọn họ tiến vào nói: “Có chuyện gì?”
“Haizz, bọn chú là tới thăm cháu. Cháu nói xem, chuyện giữa cháu và Duyệt Duyệt đang tốt đẹp, vậy mà cuối cùng không ở bên nhau thật sự khiến người ta đáng tiếc. Ngày hôm qua bọn chú nghe Duyệt Duyệt nói cháu mua nhà to, cho nên tới đây nhìn một cái”
“Đạo bất đồng” Lận Xuyên nói: “Vợ của tôi còn đang ở cữ không tiện tiếp đón hai người”
“Ai da, thím tới thăm đứa bé.” Mẹ Tần nói.
“Không cần” Lận Xuyên chặn kín ở cửa, người ở cữ sợ nhất tức giận, cha mẹ Tần Duyệt Duyệt nhìn kiểu gì cũng không phải người tốt đẹp gì.
“Đứa nhỏ này, nhất định phải thăm đứa bé, dù sao hai nhà chúng ta cũng là thân thích...”