Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 302: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 302 Đầy tháng 2



"Không được, nếu thằng bé khóc thì làm sao bây giờ, hơn nữa trời còn chưa tối đâu."

"Bây giờ anh không quan tâm trời tối hay chưa, dù sao cửa khóa lại sẽ không có người tới." Sau đó nàng dâu là của mình không có người quản.

Lận Xuyên đã sớm tính toán xong, cho nên Tô Tô không thể phản kháng được, trực tiếp bị áp đảo như thế.

Nhưng dù sao cũng có đứa bé ở đây, cho dù đứa bé ngủ rất say nhưng bọn họ không dám lớn tiếng.

Xong việc, Lận Xuyên vừa khen ngợi bao cao su dùng tốt, vừa nói với vợ suy yếu ngã vào một bên không để ý tới anh:

"Tuần sau anh sẽ làm giường em bé cho thằng bé, khi chúng ta làm việc sẽ đặt thằng bé ở trên giường."

"Tuần sau anh đừng trở về, cảm ơn."

Câu cảm ơn này của cô trực tiếp chọc cười Lận Xuyên.

Anh không nhịn được lại nói giỡn với cô: "Sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm, hình như chúng ta có thể làm thêm một trận nữa."

"Anh cút sang một bên đi, tránh ra tránh ra, lại chạm vào em, em sẽ ngủ riêng với anh có tin không?”

"Ồ, vậy ngoan ngoãn ngủ đi." Đương nhiên là Lận Xuyên tin, trên mặt cô đều viết đủ loại không tình nguyện.

Nhưng mà lâu như thế cuối cùng cũng được ăn no, Lận Xuyên vẫn rất thoải mái, trực tiếp ôm vợ mình đi ngủ.

Đáng tiếc ngủ được nửa đứa bé ở bên cạnh khóc oa một tiếng, đôi vợ chồng trẻ không thể không dậy dỗ đứa bé, lại đút sữa, thay tã nước tiểu, cuối cùng là thu dọn xong lại ngủ, nhưng mà cảm thấy chỉ một lát là trời lại sáng.

Tối nay đúng là mệt, Tô Tô cũng dậy thu dọn một chút chuẩn bị đến trường học, không biết có thể đảm nhiệm nhiệm vụ nặng nề hay không, đều tại Lận Xuyên, nhưng mà tên kia đã vui sướng rời đi.

Đợi đến khi dì Diệp tới cô cũng đã thu dọn xong chuẩn bị đến trường học, hiện giờ tuy cô phải chú ý ẩm thực nhưng cơ bản là thứ gì cũng có thể ăn, cho nên tự mình chú ý một chút là được, giữa trưa không rảnh thì không cần trở về.

Đợi khi cô tới trường học thì phát hiện bầu không khí học tập rất căng thẳng, mà công việc của cô thì chất đống như núi.

Suy nghĩ trở về vào buổi trưa đều là vọng tưởng, thậm chí ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng không có. May mà có giáo viên gọi cơm tới văn phòng, cô vừa ăn vừa làm việc, mãi đến buổi tối về nhà cũng mang công việc về nhà.

Nhìn con trai đáng thương ở bên cạnh cô nói: "Mẹ thật sự rất bận, lát nữa mẹ chơi với con nhé."

"0a..." Đối phương không hiểu, liên tục khóc.

"Để dì ôm đứa bé đi ra ngoài đi dạo, cháu cứ làm việc đi. Hiện giờ thời tiết rất tốt, dẫn theo ra ngoài cũng không có vấn đề gì."

"Cảm ơn dì Diệp." Cô bắt đầu bận rộn, đợi bận xong thì tự mình làm cơm.

Rất muốn ăn xương sườn, cho nên cô hầm xương sườn khoai tây, sau đó nấu cơm.

Cũng may là có hai cái bếp, nhưng đun cháy có chút phiền phức.

Nếu có nồi cơm điện thì tốt rồi.

Lúc này hẳn là có thứ như nồi cơm điện, có rảnh thì tự mình đến trung tâm thương mại xem thử.

Dù sao đều đã là thập niên 80, có một số thứ hẳn là đã có, nhưng mà tương đối cổ xưa.

Đương nhiên, tháng sau cô phải nộp tiền nhà, cho nên chưa chắc còn tiền để mua.

Nhưng mà từ tháng sau nữa có thể tự do mua mua mua.

Dì Diệp cũng kinh ngạc cảm thán cuộc sống của nhà này rất tốt, chỉ có hai vợ chồng ở nhà to như vậy cũng không thua lỗ gì, đứa bé cũng dùng đồ tốt nhất, vậy mà hôm nay còn ăn xương sườn.

Nhưng bà ấy không phải là người lắm miệng, cũng biết Tô Tô là người có năng lực, không chỉ có công việc chính thức còn mở nhà xưởng ở bên ngoài.

Chỉ là không nghĩ tới, một nhà xưởng có thể tích góp được nhiều tiền như vậy mà thôi.

Ăn cơm xong, Tô Tô chơi với đứa bé một lát, đợi thằng bé ngủ dì Diệp đi giặt quần áo, cô lại bắt đầu bận việc.

Nhưng khi đang bận rộn Lận Hải tới, cầm một tã giấy thành phẩm nói với Tô Tô: "Chị dâu mau xem, em thành công rồi."

Tô Tô cầm lấy nhìn thoáng qua, kém xa với tã giấy hiện đại, nhưng cơ bản thành hình còn rất mềm mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.