Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 304: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 304 Đầy tháng 4



Quan trọng nhất chính là, rõ ràng ở trong thành phố, nhà này còn cung cấp sưởi ấm tập thể, nhưng anh vẫn chuẩn bị không ít củi, nghe nói là sợ khi mùa đông lạnh có thể đốt giường đất sưởi ấm còn dùng để nấu cơm.

Người đàn ông như vậy rất ít, bà ấy quyết định đợi chủ nhật về nhà thì đi nói chuyện với cô gái kia.

Tô Tô cũng hi vọng Lận Hải sớm thành gia lập nghiệp, như vậy hai nhà có thể chu cấp cho mấy người trong nhà.

Đợi hai đứa bé học ổn định, thì tìm nhà ở bên này sau đó đón bọn họ tới.

Đợi nhà xưởng mở rộng, lại mua một đống nhà ở cũng không phải vấn đề.

Đương nhiên, hiện giờ phải nhanh chóng trả nốt tiền nhà cho người ta mới là quan trọng nhất.

Cũng nhanh, dù sao cô đã trả hơn một ngàn.

Bởi vì hiện giờ ít đồ vật dùng phiếu, cho nên phiếu trong ví cô cũng giảm bớt, tiền thì tăng lên nhiều.

Cô cảm thấy, đợi phiếu biến mất toàn bộ có lẽ tiền của cô sẽ khôi phục trở về hai ngàn tệ, đến lúc đó cho dù không làm việc cũng đủ sống.

Đừng nói là thập niên 80 và thập niên 90, cho dù là hiện giờ hai ngàn tệ cũng là một con số không nhỏ, huống chỉ một tháng còn có một lần.

Chuyện này không khác gì một tháng phát tiền lương một lần, còn là hai ngàn.

Lúc này, tiền lương nhiều nhất là mấy trăm, tuyệt đối không vượt qua một ngàn, cho nên số tiền này của cô cũng tương đối lợi hại.

Đặt nền móng xong, sau này cô có thể sống giàu có hơn người khác một chút, còn có thể luôn tiền sinh tiền.

Dù sao hiện giờ cô còn có một nhà xưởng, nếu sau này có cơ hội còn tích cóp chút tiền lại đầu tư.

Chỉ cần đầu tư ba bốn xí nghiệp, như vậy cô chỉ cần ngồi đợi lấy tiền là được.

Loại chuyện như tự mình làm xưởng lao tâm lao lực cô lười làm, thật sự không được thì mua mấy bất động sản hay đất, đến lúc đó đứa bé nhà cô chính là quan nhị đại, đảm bảo không đói chết.

Dù sao cô cảm thấy mình vì đứa bé chuyện gì cũng không hiểu có thể nói là rầu thúi ruột, còn chưa thể đi đường đâu, đã nghĩ xem cưới nàng dâu øì cho đứa bé, thật sự là không thể vượt mức tiếp nữa.

Nhưng mà buổi tối có dì Diệp chiếu cố đứa bé cô ở trên lầu ngủ một giấc ngon lành.

Đợi buổi sáng trước khi đi đút sữa một lần thì có thể ra ngoài đi làm, giữa trưa cũng không cần trở về còn rất tự do. Vất va lắm mới đợi được bên Lận Đông Hà gửi tiền lợi nhuận và phần trăm tháng này tới, cô lập tức đưa cho Bạch Linh Linh.

Vì tiện đi lại còn mua một chiếc xe đạp second hang, bởi vì ở thành phố vẫn nên dùng phương tiện dễ đi lại chút, ngồi xe bus thật sự quá không dễ dàng.

Thập niên 80 gần như là xe đạp hải dương, mỗi nhà đi làm đều có một chiếc.

Đưa tiền cho Bạch Linh Linh xong cô cầm khoảng 300 tệ còn dư lại tới thị trường dạo một vòng, sau đó tìm được cửa hàng nhà người bạn mà Lận Hải nói lúc trước.

Anh ta hẳn là làm về hàng hóa xuất khẩu gì đó, trong tiệm có TV trắng đen.

Nhãn hiệu Toshiba, phải hơn 260 tệ, mới 14 tấc.

Thật nhỏ rất khó xem, còn có hai dây anten.

Thật ra Tô Hiểu không muốn mua, nhưng nghĩ tới sớm muộn gi cũng phải mua, TV này cũng có thể xem mấy năm cũng chỉ có thể mua.

Dù sao, cô có loại phiếu này.

Còn có phiếu máy may, nhưng mà cô không cần nên không mua.

Lận Xuyên đồng ý mua cho cô, sau này khi muốn mua bảo cô cầm tiền đi mua, nhưng mà không làm quần áo mua thứ này làm gì?

Hơn nữa bây giờ muốn mua quần áo gì bên ngoài đều có, mua một bộ là xong.

Tuy rất đắt, nhưng mà cô cảm thấy sau này người thành phố đều như vậy.

Hơn nữa mua quần áo gì đó đều không lưu hành như đám đồ cô xuyên tới, có thẻ đổi mặc là được.

Quần áo của Lận Xuyên người ta một năm bốn mùa chỉ mua hai ba bộ, còn lại đều là quan trang hoặc bộ đội phát, căn bản không cần mua nhiều.

Nói xa quá rồi, Tô Tô thông qua chém trả giá mua chiếc TV này, sau đó bảo chủ tiệm đưa TV bình an tới nhà, như vậy dì Diệp có thể vừa ở nhà xem TV vừa trông đứa bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.