“Không sao, đứa bé sắp ngủ rồi, nhưng mà chúng ta vẫn nên về nhà đi, chúng ta mặc kệ chuyện của bọn họ.”
Trước đây quản nhiều, nhưng mà đâu có lợi gì?
Tần Duyệt Duyệt là con sói mắt trắng, cứu mạng cô ta cũng không biết cảm kích, tính đủ loại kế còn hất mũi lên mặt.
Một người ích kỷ như thế, muốn thổ lộ tình cảm rất khó.
Nếu khó như thế thì không kết bạn, để cô ta hãm sâu vào thế giới ích kỷ của mình đi.
Ví dụ như lần này cô ta nói thẳng mình phải gả cho Tống Lão Tam thích cũng là Tống Lão Tam, như vậy cho dù Lận Đông Hà nổi điên cũng không có bất cứ biện pháp gì.
Nhưng mà cô ta không có, còn trách người ta ly hôn, vừa khóc vừa đáng thương vừa bất lực.
Cuối cùng còn chạy đi, thật sự khiến người ta không biết cô ta đang nghĩ gì.
Ở trong mắt Tô Tô có khả năng cảm thấy là nam chính và nữ chính có duyên phận gì đó, đều chịu đủ loại ngược mới có thể đến bên nhau.
Cho nên phản ứng của cô vô cùng lạnh nhạt, cách xa một chút là được.
Nhưng mà dưới cái nhìn của người ngoài có khả năng cảm thấy loại hành động này của Tần Duyệt Duyệt thật sự rất khó hiểu, ví dụ như Lận Xuyên.
Anh vừa đi vừa nói:
“Rốt cuộc đầu óc của thanh niên trí thức Tần này nghĩ gì thế? Cuối cùng là cô ta muốn gả cho Tống Lão Tam hay muốn hại chết Tống Lão Tam?”
Anh là người mạnh miệng ít khi nói linh tinh về người khác, lần này thật sự là vô cùng tức giận.
Tô Tô cười nói: “Em cũng không biết cô ta đang nghĩ gì, nhưng nếu hai người đàn ông này gây chuyện thì làm sao bây giờ?”
“Tự tìm” Lận Xuyên nói.
Tô Tô lại thở dài: “Em là sợ tiền của em quăng vào đó, đến lúc đó bọn họ chỉ lo tình yêu không chăm chỉ làm việc, không phải tiền của em đều ném xuống sông rồi sao?”
Suýt chút nữa Lận Xuyên bị cô chọc cười nói: “Em đúng thật là... Em ngoan ngoãn chiếu cố đứa bé đi”
Chỉ biết nói câu này.
Tô Tô trừng anh một cái, nhưng mà thật sự không quản chuyện của bọn họ trở về nhà.
Hôm nay không phải chủ nhật, Lận Xuyên có non nửa ngày nghỉ cho nên dành chút thời gian trở về.
Cho nên ý nghĩ của bọn họ là muốn về nhà ăn uống, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhưng vừa đến nhà một lát thì có người gõ cửa, nhìn thấy là Thường Dược Tiến và Bạch Linh Linh cùng tới.
Hóa ra là Thường Dược Tiến biết Bạch Linh Linh mang thai xong vô cùng vui vẻ, cho dù thế nào cũng muốn tới đây tìm Lận Xuyên đi ra ngoài uống rượu, dù sao chuyện này là Tô Tô giới thiệu bọn họ giúp thành đôi, nên cảm ơn một chút.
Tô Tô nói: “Các anh muốn uống rượu thì em xào thêm hai món ăn, uống ở nhà đi đừng đi ra ngoài.”
“Trong nhà còn có đứa bé mà” Thường Dược Tiến biết nếu ở nhà Lận Xuyên chắc chắn sẽ không uống mấy chén với anh ta, hôm nay anh ta rất vui, cho nên muốn đi ra ngoài.
Tô Tô lập tức nói: “Vậy hai người đi ra ngoài đi, tôi và Linh Linh ở nhà trông đứa bé, còn có thể nói chuyện.”
Ban ngày ở bệnh viện ngây người cả ngày, buổi tối thật sự muốn nghỉ ngơi một lát.
Uống rượu gì đó, cô thật sự không muốn ra ngoài.
Thường Dược Tiến không nói được Tô Tô đành phải đi ra ngoài với Lận Xuyên, hai người đàn ông có chuyện để nói, uống rượu cũng có thể uống đến cuối cùng.
Còn Bạch Linh Linh nhìn đứa bé một lát, lại hỏi Tô Tô mấy tháng đầu cần chú ý những gì.
Tuy cô ấy làm y tá, nhưng mà lời nói của người có kinh nghiệm vẫn có tác dụng.
Đương nhiên còn hẹn trước quần áo cũ chăn nhỏ của đứa bé nhà Tô Tô.
Đương nhiên là Tô Tô đồng ý với yêu cầu của cô ấy, dù sao mấy thứ này đều đổi dùng.
Không giống hiện đại đứa bé ít, lúc này đứa bé nhiều người cũng nghèo, không chuẩn bị được nhiều thứ như thế.
Đặc biệt là nghe nói đồ bé trai từng dùng rất tốt, rất nhiều người tới mượn dùng.
Còn nói cái gì mà đặt ở trong nhà trước, sau này sinh cũng là con trai.