Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 336: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 336 Tiểu quả phụ



Tô Tô nhìn cô ấy mấy lần, mà người phụ nữ bên cạnh nói:

"Ồ, đây không phải là quả phụ họ Lâm sao, cô cũng tới uống rượu mừng à? Chồng cô mới chết chưa được một năm, tới như vậy có phải có chút không đúng hay không? Người ta đang làm hi sự đấy."

Quả phụ họ Lâm?

Đó chẳng phải là người phụ nữ gả cho Lận Xuyên sao, nghe nói cô ấy rất không đứng đắn, thường xuyên yêu đương vụng trộm với một người què cùng thôn.

Dù sao, chính là miêu tả tiểu quả phụ này thành một người rất dâm đãng.

Nhưng mà không thể không nói, người ta Ở chung với nhà họ Lận thật sự không tệ.

Hiện giờ gặp được người thật phát hiện cô ấy trông rất xinh đẹp, nhưng mà cũng rất ít nói, không làm chuyện gì câu dẫn đàn ông.

Ánh mắt cũng rất nghiêm chỉnh, cho nên cô cảm thấy tiểu quả phụ này không giống là người xằng bậy.

Ngày kết hôn mọi người ngồi cùng nhau, chẳng qua đồ ăn không phong phú như ngày chính thức kết hôn.

Tiểu quả phụ kia bị người ta nói, lập tức nói:

"Vậy ý của cô là gì, có phải sau này tôi còn phải ở yên trong nhà không được ra ngoài gặp người khác hay không. Trong thôn có nhiều đàn ông chết như thế, tôi chưa từng nghe nói không cho phụ nữ tới đây, các cô nói như vậy còn không phải đang bắt nạt người ta ư?"

Tô Tô nói: "Mọi người đều là khách của nhà họ Lận, chỉ cần tới uống rượu chúng tôi đều hoan nghênh."

Cô vừa nói như thế người khác không nói gì nữa, mọi người đều im lặng ăn cơm.

Nhưng mà khi thu dọn tiểu quả phụ kia lại ở lại, sau đó nhìn thoáng qua Tô Tô nói: "Cảm ơn em gái."

"Không có gì."

Tô Tô cảm thấy thật ra cô ấy cũng không tệ lắm, vì thế nói: "Vất vả rồi."

Mình ôm đứa bé chuyện gì cũng không thể làm, thật ra nhìn cũng rất bận rộn.

Tiểu quả phụ kia chỉ cười rồi rời đi, mẹ Lận nói với cô: "Con về phòng nhỏ đi, đứa bé ngủ rồi đúng không?”

"Mới ngủ ạ."

Tô Tô không muốn đứa bé lại bị dọa sợ, cho nên đi về phòng nhỏ, vừa vặn Lận Xuyên đi ra nói:

"Em đã ăn cơm xong chưa, anh dẫn em đi ra ngoài đi dạo một lát, để em dâu trông đứa bé giúp em."

"Ồ, đi đâu thế?" Đang yên đang lành đi dạo làm gì.

"Đi gặp một người." Hai người cùng nhau rời khỏi nhà họ Lận, sau đó đi xe đạp trong thôn quê.

Đi rất lâu mới tới nơi, sau đó đi tới trước một ngôi mộ, rồi Lận Xuyên châm một điếu thuốc cho ngôi mộ kia.

"Vị này là ai thế?"

"Tiểu Lâm Tử, một chiến hữu của anh. Nhưng mà hơn một năm trước cậu ấy được phái đi làm nhiệm vụ, kết quả không trở về được. Anh cũng là gần đây mới biết được tin tức của cậu ấy, người khác còn tưởng cậu ấy là một tên du thủ du thực, thật ra cậu ấy được phái đi làm nhiệm vụ."

"Vậy nhà anh ta không biết sao?"

"Không biết, qua một thời gian nữa bộ đội sẽ chứng thực thân phận cho cậu ấy, nhưng hiện giờ cậu ấy chỉ có thể lẻ loi nằm ở đây, chịu tiếng lăn lộn bên ngoài không tốt sau đó bị người ta đánh chết."

"„." Có đôi khi, tham gia quân ngũ cũng rất bất đắc dĩ.

Nghĩ mà xem người trong nhà chắc chắn rất ấm ức, bởi vì không biết nguyên nhân chết chân chính của anh ta.

"Cho nên chúng ta lén tới thăm cậu ấy, tuy ở cùng một tiểu đội chỉ có hai ngày." Sau đó vì anh ta trông như tên lưu manh, trông cũng không quá đứng đắn cho nên đã lựa chọn anh ta, không ngờ tới gặp lại lại là âm dương cách biệt.

"Đợi một lát, anh nói anh ta họ Lâm, vậy quả phụ họ Lâm trong thôn chúng ta?"

"Là góa phụ của cậu ấy."

"Ồ." Chuyện này không viết, nhưng mà cô đột nhiên hiểu rõ vì sao Lận Xuyên muốn cưới tiểu quả phụ kia, thật ra anh muốn chiếu cố cô ấy đúng không.

Bởi vì một quả phụ sống thật sự không dễ dàng, đặc biệt là chồng đã mất từ lâu, cô ấy sống một mình tới bây giờ cũng không dễ dàng.

Còn nữa, chẳng trách gần đây mới gọi cô ấy là quả phụ, trước đây cũng không nghe nói trong thôn có tên người này, hóa ra là chồng chết chuyện này mới được thả ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.