Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 345: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 345 Nghĩ gì thế



Tô Tô vì là vợ anh nên không cảm nhận được, đặc biệt là anh vì nối máy sưởi mà khiến toàn thân đầy dầu, trên mặt cũng dính bẩn, nhìn không khác gì người đàn ông bình thường.

Chẳng qua khi mặc quân trang vào thì khác hoàn toàn, đẹp trai đến mức khiến người ta động lòng, còn có hương vị của người đàn ông trưởng thành, quả thực có thể được xưng là cực phẩm.

Ồ, xuyên qua có được người đàn ông như vậy đúng là đáng giá.

"Nghĩ cái gì thế, cờ lê."

"Ồ ồ." Tô Tô vươn tay qua, sau đó nói: "Lận Xuyên, anh nói xem Lận Sơn có thể thi đỗ đại học X không? Hiện giờ đại học X đã xem như là trường nổi tiếng."

Hiệu trưởng không tệ, phát triển cũng không tệ.

Hơn nữa thành phố X vì có nhiều nhà xưởng chống đỡ, hiện giờ cũng có mấy người đứng đầu thành phố nổi tiếng cả nước.

Lận Đông Hà đang chuẩn bị mở phân xưởng, bởi vì nhà máy hiện giờ sản xuất tã giấy và băng vệ sinh đều có chút vượt mức.

Cho nên anh ta định mở phân xưởng tã giấy, tách rời hai sản phẩm ra sản xuất. Chuyện này Lan Hải rất đồng ý, còn nhận nhiệm VỤ này.

Người đàn ông nào cũng có dã tâm, huống chỉ hiện giờ cậu có gia đình có sự nghiệp.

Mà Tần Duyệt Duyệt cũng sắp tốt nghiệp đi ra khỏi cổng trường, chuyện đầu tiên cô ta nghĩ tới không phải là gây dựng sự nghiệp mà nghĩ cách sinh con, như vậy có thể lấy lại trái tim của Lận Đông Hà.

Theo lời Bạch Linh Linh to bụng nói, cô ta đến bệnh viện vô số lần đổi thuốc mấy lần, bác sĩ đều hẹn mấy người nhưng đều không có hiệu quả gì.

Lúc trước phá thai mất máu quá nhiều thương tổn lớn đối với cô ta, hiện giờ muốn có con thật sự rất khó.

Dù sao sau này cô ta sẽ có, cho nên Tô Tô không để ý tới cô ta.

Đảo mắt đã đến lúc thi đại học, học sinh các nơi bận không chịu được, ngay cả các giáo viên như bọn họ cũng thế.

Hiện giờ Tô Tô là giáo sư, đừng nhìn còn nhỏ tuổi nhưng mà kinh nghiệm trong trường cũng không ít.

Ít nhất, hiện giờ phần lớn mọi người đều phải gọi cô một tiếng cô Tô.

Ở thời đại tôn trọng tri thức này, mỗi người nhìn thấy cô đều vô cùng tôn kính. Tô Tô lại nương theo tình thế đăng mấy cái gọi là luận văn trên báo chí, tạp chí học thuật, đến lúc đó nói ra đều vô cùng có mặt mũi.

Tóm lại, cô vốn không muốn làm công việc này, nhưng mà vì quá có mặt mũi làm việc còn tốt cho nên kiên trì đi làm.

Nghĩ qua mấy năm lại nói, dù sao bây giờ cả nhà chỉ có mình cô làm công việc chính thức, viết thư giới thiệu gì đó cũng tiện hơn.

Hơn nữa đợi con trai cô đi học, cũng dễ sắp xếp.

Tô Tô phát hiện trọng tâm cuộc sống của phụ nữ rất dễ chuyển tới người đứa bé, trước đây vẫn luôn chuyện gì đều nghĩ tới chơi, nghĩ tới yêu đương, nhưng hiện giờ trên cơ bản trong đầu đều nghĩ tới đứa bé.

Đợi Lận Sơn thi tới đây thì đón cha mẹ Lận tới, đến lúc đó mẹ Lận giúp trông đứa bé đưa đến nhà trẻ mình sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nhưng mà, phải xem Lận Sơn có thể thi đỗ hay không.

Mọi người đều rất quan tâm, vẫn luôn đợi đến khi kết thúc thi đại học hơn một tháng, cuối cùng Lận Sơn cũng nhận được thư thông báo.

Sau đó cha Lận gọi điện tới thông báo cho Tô Tô, mọi người còn vì thế mà tụ tập uống rượu.

Hiếm khi vui vẻ, nhưng mà Lận Xuyên không ở đây, hai ngày nay anh đi làm nhiệm vụ. Lận Hải và Hình Nhã làm ở nhà xưởng, cho nên cũng rất bận, hiếm khi náo nhiệt một chút.

Mọi người bưng đồ ăn lên, nhưng chỉ có mình Lận Hải uống rượu không ổn, hơn nữa Hình Nhã cũng không cho cậu uống.

Nhưng mà Hình Nhã rất thân với Tô Tô, nên nói:

"Chị dâu, chị nói xem em và Lận Hải kết hôn đã một thời gian, sao... Còn chưa có động tĩnh?"

"Bọn em mới kết hôn được mấy tháng, Bạch Linh Linh người ta còn chưa sinh đâu, đợi một lát..."

Đang nói thì điện thoại vang lên, cô vì muốn liên lạc với trong thôn còn có Lận Xuyên nên lắp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.