Nhà này thực sự tốt hơn nhà cũ quá nhiều, Lận Giang cũng vô cùng vui sướng chạy một vòng khắp nơi nói:
"Mẹ, nhà vệ sinh còn ở ngay cạnh phòng, còn có thể xả nước."
"Mẹ biết, giống như nhà chị dâu con, mẹ biết dùng."
"Cha cũng biết dùng, anh hai con đã dạy cha."
Cha Lận nói.
Bởi vì nhìn trúng ngôi nhà này cho nên mọi người rất vui vẻ, sau đó Tô Tô và Hình Nhã bưng đồ ăn lên.
Lần này Tô Tô mang thai khó chịu hơn lần trước, đứa bé thích lăn lộn mẹ.
Ví dụ như ngửi thấy mùi lạ, cô sẽ lập tức cảm thấy ngực buồn bực khó chịu muốn nôn.
Cuối cùng không nhịn được, Tô Tô chạy ra ngoài nôn.
Hình Nhã vội vàng đi rót nước nói: "Chị làm sao vậy, em đã nói mấy ngày nay sắc mặt chị không được tốt mà."
Sau khi nói xong thì đưa nước cho cô.
Kết quả vừa mới đưa nước qua, không biết bị cái gì kích thích cũng nôn khan một trận.
Tô Tô nhìn cô ấy một cái, sau đó vừa súc miệng vừa nghĩ: Có lẽ sang năm là năm được mùa với nhà họ Lận.
"Hai đứa.. Hai đứa các con." Đôi mắt mẹ Lận sáng lên.
Hình Nhã chưa từng mang thai còn áy náy nói:
"Chị dâu, em không có ý ghét bỏ chị, gần đây em luôn ăn uống không được ngon miệng lắm."
Tô Tô trợn tròn mắt nhìn trời, sau đó đứng dậy nói: "Cái gì mà ăn uống không ngon, em đó... Lát nữa nói với em."
Lận Giang vẫn còn ở đây, cho nên đám phụ nữ bọn họ không nói rõ, đều trở về ăn cơm.
Ăn cơm xong mẹ Lận gọi hai bọn họ vào phòng trong nói chuyện, Tô Tô có oán niệm rất sâu với con trai bà ấy, lên án ánh mắt người nọ không tốt cỡ nào, kết quả làm ra mạng người.
Mẹ Lận cười nói: "Đây là một sinh mệnh nhỏ, con đừng quá tức giận."
Sau đó bà ấy quay đầu hỏi Hình Nhã: "Con có từ lúc nào?"
"Cái gì, con có... Có gì?" Hình Nhã còn có chút hồ đồ.
"Con không tới tháng bao lâu rồi?" Mẹ Lận nhẹ nhàng hỏi cô ấy, biểu cảm như sắp thăng tiên.
Hình Nhã nói: "Hình như, chậm mấy ngày." "Ngay mai chung ta cung den benh vien kiem tra đi" Sau khi Tô Tô nói xong Lan Hải đột nhiên chạy vào nhà nói: "Sao thế, kiểm tra gì vậy?"
"Không liên quan tới anh." Hình Nhã xấu hổ nói, vẫn luôn cúi đầu.
Mẹ Lận lại nói: "Vừa rồi vợ con không thoải mái, ngày mai đi cùng chị dâu con kiểm tra xem có thai hay không."
"Có thai ư? Con sắp được làm cha, thật sự tốt quá." Lận Hải lập tức ôm lấy Hình Nhã.
Mà Lận Sơn và Lận Giang ở bên ngoài nhìn nhau, cùng nghĩ có phải sắp có một đứa cháu gái rồi hay không.
"Ai da tên nhãi ranh này con mau buông ra cho mẹ." Mẹ Lận bị dọa sợ, vội vàng bảo Lận Hải buông tay.
Lận Hải buông lỏng tay ra, nói: "Lúc này có chút bận, trở về anh nhất định phải làm quần áo mới được."
"." Nhớ tới phong cách quần áo cậu làm lúc trước, mọi người đều có chút một lời khó nói hết.
Nhưng mà Lận Hải còn nói:
"Gần đây con mua một quyển sách cắt, đến lúc đó có thể làm ra nhiều quần áo đa dạng, mọi người yên tâm đi, hàng năm đứa bé đều có thể mặc quần áo mới."
"Em là xưởng trưởng sao có thời gian làm mấy thứ này?" Tô Tô có chút cạn lời hỏi.
"Cho dù bận tới mấy, cũng phải làm quần áo cho đứa bé." Lận Hải nói rất nghiêm túc, chọc Tô Tô bật cười.
Hơn nữa quần áo của đứa bé nhà cô vẫn luôn có, Lận Hải thường đưa tới một hai bộ.
Hiện giờ cậu có tiền, cho nên mua nguyên liệu cũng tốt.
Chỉ có điều làm quần áo nam, nhưng mà phía trên luôn chồng thêm đa dạng, khiến người ta nhìn có chút trung tính.
Quần áo của đứa bé như vậy, cho nên Tô Tô không kén chọn, có mặc là được.
Cũng may lần này mẹ Lận mở miệng, khuyên can mãi bảo Lận Hải làm quần áo đứa bé trung tính chút, đừng làm mấy thứ linh tỉnh như váy tượng trưng cho con gái.
Nhưng mà Lận Hải người ta có chủ ý, nói: "Quần áo của con trai và con gái không giống nhau, con trai thì để hở phía trước là được, con gái thì hở nhiều hơn."
"Dù sao mặc tã giấy anh để hở làm gì!" Hình Nhã vừa nói như thế Lận Hải gật đầu nói: "Cũng phải."
Để lỗ hở có thể móc thứ đó ra là được.
Nhưng mà có tã giấy, vậy cho dù là con trai hay con gái đều mặc quần thì hơn, như vậy tiện còn bớt việc. Đương nhiên cậu cũng không thể để chị dâu đi làm kiểm tra với vợ mình được nên nói:
"Ngày mai chị dâu cứ đi làm đi, em đi cùng A Nhã là được."
Mẹ Lận trừng cậu một cái nói: "Chị dâu con cũng đi làm kiểm tra, hình như con bé cũng có thai."