Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 355: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 355 Từ chức 1



Nhưng mà hiện giờ cô là giáo sư, đột nhiên nói thôi việc thảm hơn đám giáo viên tư nhân còn chưa tính là chính thức nhiều, mọi người lập tức im miệng.

Mà Tô Tô có cơ hội lập tức giải thích với hiệu trưởng Quan, vì sợ chuyện này liên lụy tới quá nhiều người cho nên trực tiếp từ chức, hơn nữa nếu cô sinh đứa thứ hai cũng phải dành thời gian chăm sóc đứa bé, thật sự không có thời gian lên lớp.

Hiệu trưởng Quan rất thích người tài năng, nhưng mà thật sự không còn cách nào.

Lúc này đám giáo viên kia thật sự nháo lên, hiệu trưởng như ông ta đều phải xuống đài.

Tô Tô thật sự không thèm để ý, dù sao mình không có công việc này cũng không đói chết.

Cho dù hiện giờ thành phần tri thức rất được người ta coi trọng, mình vì đứa bé mà không cần công việc chắc chắn sẽ bị người khác giễu cợt.

Nhưng mà chuyện này không sao, bởi vì rất nhanh gió như vậy sẽ đi qua.

Đều nói sau này nghề nghiệp mạo hiểm kinh doanh đứng đầu, mới đầu có khả năng bị xem thường, nhưng mà đợi những người này kiếm được tiền xong, bọn họ lại muốn cơ hội đã muộn. Cho nên, cô phải làm đám người kia.

Làm nhà xưởng øì đó cô còn có chút do dự, bởi vì có khả năng bận như vậy không chiếu cố được đứa bé, huống chỉ còn mang thai.

Lúc nào cũng phải đợi dỡ hàng xong hãy nói, đầu tiên phải đi về nói cho mọi người mình từ chức.

Bọn họ chắc chắn sẽ chấn động, nhưng dù sao đều là người nhà họ Lận, biết vì đứa bé có khả năng sẽ thành thật.

Dù sao ở trong lòng bọn họ mạng người quan trọng hơn tiền, thật sự không được thì đập nồi bán sắt.

Nghĩ tới cha mẹ nhà họ Lận cô rất yên tâm, mang theo đồ của mình đi về nhà.

Sau khi ve đến nhà thì bảo tài xế dọn đồ của mình vào, dù sao hiện giờ cô là thai phụ, nhất định phải bảo vệ mình.

Dì Diệp nhìn thấy cô trở về thì rất bất ngờ, vừa đút cháo ngô cho đứa bé vừa nói: "Sao lúc này đã trở về, còn mang theo đồ."

"Cháu đã từ chức." Ngày hôm qua Tô Tô trở về tim mệt chưa nói, hôm nay thu dọn đồ xong mới nói với dì Diệp.

"Cái gì?"

Dì Diệp sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới cô lại nói mình từ chức. Hỏi một chút nguyên nhân mới biết hóa ra là vì đứa bé.

Chuyện này không có cách nào, hai vợ chồng người ta đã đồng ý muốn đứa nhỏ này.

Hơn nữa nhà bọn họ thật sự không thiếu tiền, cho nên đứa bé chắc chắn có thể giữ lại.

Dì Diệp cũng không lo lắng.

Buổi chiều Tô Tô đến nhà họ Lận nói chuyện này cho bọn họ, dù sao hiện giờ mình có thời gian có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.

Cha Lận mẹ Lận nghe thấy thế thì giật mình, ngay cả Lận Sơn nghe nói tới cũng xin nghỉ chạy về hỏi:

"Chị dâu, rốt cuộc chuyện này là sao thế?"

Tô Tô nhíu mày hỏi: "Sao em không đi học chạy về làm gì?"

"Em, em lo lắng cho chị, mọi người đều nói chị bị sa thải, em còn chưa biết sao lại như vậy."

Lận Sơn cảm thấy chuyện này không đơn giản, bởi vì chị dâu không có khả năng nói linh tỉnh chuyện mình mang thai.

Tô Tô lắc đầu nói:

"Chị cũng không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên giống như tất cả mọi người đều biết chị mang thai, sau đó đều chạy tới tìm chị, giống như chị có thể sửa chỉ tiêu mang thai đứa thứ hai của bọn họ."

Lận Sơn cũng cảm thấy không đúng, cậu ta cau mày nói: "Cho dù có tiếng gió cũng không truyền nhanh như vậy được."

"Không chỉ nhanh, còn chĩa mũi mâu về phía anh cả em, nếu chị không từ chức chỉ sợ đến lúc đó sẽ liên lụy thanh danh của anh trai em."

Sau khi Tô Tô nói xong mọi người cũng hiểu rõ khổ tâm của cô, mẹ Lận nói: "Con dâu, nếu con chịu ấm ức cha mẹ đi tìm bọn họ nói chuyện. Nhà ta không sợ."

"Nhà ta không sợ, người khác không có công việc sợ là không được ăn cơm, nhưng đối với con thì không đáng là gì. Chút tiền lương này không là gì đối với con, không có công việc này con vẫn có thể làm phiên dịch cho người khác, một năm cũng kiếm được nhiều. Thật sự không được thì đợi sinh con xong con mạo hiểm kinh doanh, đến lúc đó sẽ không đói chết."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.