Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 362: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 362 Tới đi, thương tổn lẫn nhau 2



Cứ khoảng hai tuần một lần, có đôi khi liên tục một tháng đều bận không thấy bóng dáng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ta đột nhiên rất muốn có con, là vì muốn giữ gìn đoạn hôn nhân này.

Không phải vì yêu Lận Đông Hà cỡ nào, hiện giờ đã không còn là cô gái nhỏ chỉ nghĩ tới tình yêu.

Cho nên hiện giờ cô ta biết thích hợp với cô ta nhất là Lận Đông Hà, không muốn tách ra với anh ta.

Nhưng cô ta thật sự không muốn bại bởi Tô Tô, hiện giờ cô là người thắng nhân sinh, nhưng vẫn nhằm vào mình khắp nơi.

Hôm nay lại phải đến trường học, lần này nhất định nghĩ cách khiến hiệu trưởng đổi cho mình đơn vị có mặt mũi chút, chỉ cần được phân tới đơn vị tốt người nhà họ Quan sẽ nhìn mình với con mắt khác.

Nhưng mà sau khi tới trường học vừa hỏi giáo viên phụ trách, vậy mà bộ phận bảo vệ môi trường từ chối nhận cô ta.

Tóm lại đây cũng coi như là tin tức tốt, vậy mà giáo viên kia khinh miệt nói:

"Cô phạm nhiều lỗi như vậy, thích tung tin đồn linh tỉnh, còn có thể tụ tập mọi người gây chuyện, người tài ba như thế đơn vị nào dám nhận, cho nên đang xử lý việc phân chia đơn vị cho cô."

"Cái gì, sao các cô có thể làm như vậy."

Vất vả lắm mới thi vào đại học, sau đó vất vả lắm mới học xong ba năm, kết quả vậy mà bọn họ lại nói những lời như thế, cho dù tính tình của Tần Duyệt Duyệt tốt tới mấy cũng không thể nhịn.

Vì thế cô ta cãi nhau với giáo viên kia, còn gọi hiệu trưởng Quan tới.

Hiệu trưởng Quan không nói gì, bảo cô ta trở về đợi, có lễ sẽ có đơn vị tiếp nhận.

Mà Tống Ái Anh vợ ông ta lại nói:

"Tôi cảm thấy cô đừng ôm hi vọng quá lớn. Bởi vì tác phong của cô có vấn đề, cho nên hiện giờ chỉ sợ đơn vị chính quy sẽ không tiếp nhận."

"Chủ nhiệm Tống, sao cô có thể nói em như vậy, có phải có người nói linh tỉnh về em sau lưng..."

Tân Duyệt Duyệt nghĩ tới Tô Tô, nhưng mà không ngờ tới sau lưng vang lên giọng nói:

"Là tôi, thanh niên trí thức Tần, những chuyện về cô người trong thôn cũng gần như biết hết. Nhưng mà từ trước tới nay chị dâu tôi luôn chưa từng nói với người khác, không nói một câu. Sau đó cô thì sao, vậy mà lén ở sau lưng phá hỏng thanh danh của chị ấy, bức chị ấy rời đi. Với kinh nghiệm của chị ấy rõ ràng có thể xin chỉ tiêu sinh đứa thứ hai, kết quả cô phát động giáo viên khác trả đũa chị ấy, đây là chuyện một sinh viên có thể làm ư? Lúc trước tôi rất tôn kính cô, nhưng mà cô thật sự khiến tôi quá thất vọng."

"Lận Sơn, khi ở trong thôn tôi đối xử tốt với cậu như thế, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?"

"Tốt ở chỗ nào? Giúp tôi ôn tập may đề, sau đó tôi phải làm việc cả sáng cho cô à."

Lận Sơn nghĩ lại mình trong quá khứ, cảm thấy mình đúng là một tên ngốc.

"Cậu nói tôi tác phong có vấn đề có chứng cứ không, cậu nói là tôi truyền ra có chứng cứ không."

"Đúng vậy, tôi đều có chứng cứ. Nếu không cũng không cần tốn thời gian dài như vậy mới chỉ ra được là cô làm, tôi tra ra được giáo viên nữ mà cô kích động là ai, cô ta đã nói rõ với hiệu trưởng." Nếu Lận Sơn không có chứng cứ thực tế cũng không hoàn toàn tin Tần Duyệt Duyệt là dạng người như vậy.

Tần Duyệt Duyệt cười mỉa nói:

"Vậy sao cậu không nói, chị dâu cậu làm thế nào đoạt anh trai cậu từ trong tay tôi. Lúc ấy chúng tôi còn chưa giải trừ quan hệ vợ chồng sắp cưới đâu, là cô ta hoành đao đoạt ái đoạt đi người đàn ông của tôi..."

Lận Sơn thở dài nói: "Cô đúng là vô liêm sỉ, nếu cô đã nói như thế, vậy thì..."

Cậu ta lấy ra một thứ nhìn như cây bút, sau đó Tần Duyệt Duyệt lập tức luống cuống, nói: "Cậu đừng mở."

Nhưng ngón tay của Lận Sơn đã ấn xuống.

Ngay sau đó, những lời cô ta nói với Lận Đông Hà ở góc công xã được truyền ra.

Nơi này vốn có một ít giáo viên cùng với sinh viên tới xem phân chia, trong đó bao gồm Trình Quốc Đống và hai bạn tốt của anh ta, còn có mấy sinh viên trong tổ học tập náo loạn lúc trước, cho dù là trùng hợp hay vì lý do gì bọn họ đều ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.