Đây là lý do kỳ lạ gì, quen biết anh Chiến Chiến cũng không phải ngày một ngày hai, lần đầu tiên biết hóa ra tâm tư của anh cũng phức tạp như thế, nhưng mà cô trợn tròn mắt nói:
"Em nói này anh Chiến Chiến, có phải anh không thích em hay không. Không, phải nói là có phải anh không coi em là nữ sinh mà thích, thật ra chỉ coi em như em gái đúng không."
Chỉ nghe nói khi nam sinh đối đãi với em gái mới nghĩ như vậy, nếu không chính là đối đãi với con gái.
Cho nên rốt cuộc là anh coi mình thành em gái hay con gái.
Quá buồn bực.
"Đương nhiên thích em không phải coi em là em gái, nếu làm em gái.." Anh đi tới bên cạnh cô, ôm chặt cô, cũng nhỏ giọng nói bên tai cô: "Sao có thể có xúc động như thế?"
Mười mấy tuổi đã có, vẫn luôn duy trì đến bây giỜ.
Những lời này trực tiếp khiến Thường Huy Huy sợ ngây người, cô thực sự không biết phải trả lời anh như thế nào, thể xác và tinh thần đều cảm nhận được không thuần khiết.
Vốn muốn chạy, đâu biết lập tức bị Lận Dịch Nhiên ôm lấy, sau đó nói:
"Đợi em nhiều năm như thế, bây giờ muốn chạy đã muộn. Anh đã cho em rất nhiều cơ hội, nhưng mà em đều không rời đi."
"Cái gì mà anh đã cho em cơ hội, anh buông tay ra"
"Không buông, em luôn có thể khiêu chiến cực hạn của anh."
"Em đâu khiêu chiến anh, lại không buông em ra, em sẽ..." Cắn, cô há miệng cắn xuống.
Nhưng mà chuyện này khiến sợi dây trong đầu Lận Dịch Nhiên lập tức đứt ra, anh mặc kệ quân tử hay không quân tử gì đó trực tiếp ôm người lên giường, làm việc.
Ngày hôm sau Thường Huy Huy biến thành một người phụ nữ nũng niu ngay cả rời giường đều lười, khí chất cũng khác biệt.
Lận Dịch Nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hầu hạ người phụ nữ của mình tương đối thuận tay.
Lúc này biểu hiện giữa đàn ông và phụ nữ có khác biệt lớn nhất, thường ngày Thường Huy Huy thích ầm ï đột nhiên dịu dàng hơn, không nói một tiếng, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thường ngày Lận Dịch Nhiên lạnh nhạt lúc này rất dịu dàng, cho dù sai bảo chuyện gì đều cố gắng hoàn thành, sau đó ngồi trên giường nhìn Thường Huy Huy ăn cái gì nói:
"Vợ à, ngày hôm qua thích không?”
"Không thích."
Lận Dịch Nhiên có chút bị đả kích, nói: "Vì sao?"
"Anh còn hỏi, đau, còn có thể vì sao?"
"Là lỗi của anh, lần sau anh sẽ chuẩn bị..." Sau khi nói xong thì khom lưng nói nhỏ đoạn sau bên tai Thường Huy Huy, nói vành tai cô đều đỏ lên.
Sau đó đứng dậy đánh anh một cái, rồi nhận được một món quà mới.
Di động mới nhất của công ty, chức năng gi cũng là tốt nhất, có thể nói là hoàn mỹ.
"Đây là?"
"Tặng cho em dùng thử, mỗi lần di động mới ra đều cho người trong nhà sử dụng một thời gian trước sau đó bình luận mới có thể đưa ra thị trường. Năm nay, em là người đầu tiên."
"Tốt như vậy sao?"
"Ừm, anh đã nạp tiền vào ngân hàng online cho em, khi em tiêu tiền không cần mang thẻ hay là thứ khác."
"Lại là chủ ý của dì Tô sao? Sao trong đầu dì ấy có nhiều ý nghĩ như vậy, di động này đều nghĩ ra được nhiều chức năng đa dạng như vậy."
"Mẹ anh nói đây không phải là ý nghĩ của bà ấy, là cân thiết cho phát triển xã hội. Có đôi khi anh cũng không rõ bà ấy nghĩ gì, nhưng không thể không nói bọn anh vẫn đi đầu phương diện kỹ thuật."
"Đúng vậy, đúng là lợi hại."
Thường Huy Huy đột nhiên suy sụp nói: "Em không có chí lớn còn không có năng lực như thế, vì sao anh lại coi trọng em."
"Đồ ngốc, trên đời này đâu có ai nhiều ý nghĩ lộn xộn như mẹ anh, em như vậy cũng rất tốt."
"Chỉ có anh cảm thấy rất tốt đúng không?"
"Không, cả nhà anh đều cảm thấy rất tốt, ít nhất khi đau đầu nhức óc chỉ cần hỏi em là được, ngay cả bệnh viện đều không cần đi."