Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 389: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo - Chương 389 Phiên ngoại Công chúa nhỏ kỵ sĩ 2



Mà tiểu đệ của cô ở nhà là độc đinh, cho nên mỗi lần nghỉ trong nhà đều sắp xếp anh đi xem mắt, khi trở về sẽ bị Lận Hiểu Thần thân là đại tỷ cười một trận, nhưng mà không ngờ tới vậy mà tên này cười nói với cô:

"Thần Thân, nếu hai ta là bạn, còn học cùng trường đại học, không bằng cậu giúp tôi ứng phó cha mẹ thế nào?"

"Cha mẹ cậu làm gì thế? Trước đây cậu luôn nói công việc bình thường, tôi chưa từng hỏi."

"Cậu đúng là không để tâm tới tôi, không phải vẫn luôn coi mình thành đại tỷ của tôi sao? Sao ngay cả tình trạng gia đình của tiểu đệ đều không biết?"

"Vậy bây giờ cậu nói đi, nhà cậu làm gì?"

"Biết minh tỉnh Cao Viễn Sơn không? Biết minh tỉnh Tống Bảo Bảo không?"

"Biết, hai bọn họ vô cùng nổi tiếng, còn từng diễn không ít phim truyền hình, tôi rất thích xem, làm sao vậy?"

"Hai người đó là cha mẹ tôi."

Phốc!

", cho nên nói cậu là minh tỉnh thế gia à, chẳng trách lớn lên có khí chất như thế, đáng tiếc làm quân nhân."

Làm minh tỉnh thì tốt, coi như là kế thừa gia nghiệp.

"Không có gì đáng tiếc cả." Cao Cấm nhìn thoáng qua đại tỷ của mình nói: "Con đường mà mình lựa chọn, cho dù khó tới mấy tôi đều có thể đi tới cuối cùng"

"Được, tôi nhất định sẽ giúp cậu." Lận Hiểu Thần nói.

"Được, cứ quyết định như thế đi, như vậy tuần sau cậu theo tôi ve nhà gặp cha mẹ tôi, bọn họ hiếm khi rảnh rỗi về nhà." Cao Cấm nói.

"Không phải, tôi nói là giúp cậu đi con đường sau này, không phải giúp cậu đi gặp cha mẹ." Chênh lệch này hơi lớn, cô giống như bị vòng đi vào.

"Làm quân nhân nói chuyện phải giữ lời, không phải là cậu luôn nói thế sao?" Cao Cấm cười nói, càng nhìn càng yêu nghiệt, càng nhìn càng đẹp.

Lận Hiểu Thần không còn cách nào nhún vai, tuy mình không phải người thích nhan sắc, nhưng có đôi khi tiểu đệ này vẫn khiến cô si mê một chút.

Đặc biệt là bị anh nói như thế đành phải đồng ý, nhưng mà sắp gặp hai minh tinh khiến cô hơi khẩn trương.

Vì thế cô hỏi tiểu đệ của mình cần mang thứ gì, tuy đối phương nói không cần nhưng hai người vẫn hẹn chủ nhật đi ra ngoài, đi một chuyến mua không ít đồ.

Lận Hiểu Thần hi vọng mình bỏ tiền, nhưng mà không ngờ tới đều do tiểu đệ của mình trả.

Đúng vậy, nhà bọn họ rất có tiền, cũng không thiếu tiền trả.

Cho nên Lận Hiểu Thần không tranh với anh, nhưng mà sao còn mua quần áo cho cô?

Còn mua trang sức.

Cho dù là vì đi gặp cha mẹ anh, chuyện này cũng quá xa hoa rồi.

"Không cần như vậy đúng không?"

"Cần phải dùng, tôi thích cậu ăn mặc xinh đẹp."

"Ừm, dù sao đến nhà cậu, nghe theo cậu."

Lận Hiểu Thần chẳng những nhận quần áo còn đi trang điểm, nhìn qua thật sự xinh hơn nhiều, sau đó Cao Cấm còn nói với cô:

"Một người phụ nữ như cậu nên chú ý dung mạo mình một chút, rảnh rỗi thì trang điểm nhiều một chút."

"Đâu có rảnh."

"Luôn có rảnh, nếu cậu lười tôi có thể làm cùng cậu."

"Một người đàn ông như cậu nghỉ không làm chuyện đứng đắn chút, vì sao phải đi theo tôi."

"Tôi luôn ở bên cậu nhiều năm như thế, cậu không cho tôi ở bên luôn có cảm giác có chút cô đơn."

Phốc.

Lận Hiểu Thần cảm thấy tiểu đệ này của mình có chút trái tìm thủy tỉnh.

Nhưng nếu anh muốn đi theo thì đi đi, dù sao mình cũng không có bạn trai.

Hai người tới nhà họ Cao như vậy, không ngờ tới chỗ bọn họ ở còn rất xa xỉ.

Nhà bọn họ khác với nhà họ Lận, bởi vì dù sao Lận Xuyên cũng là quân nhân, cho nên thường ngày vẫn luôn khiêm tốn, cho dù là hôn lễ của anh trai mình cũng như vậy.

Cho dù nhìn như rất long trọng, nhưng có một ranh giới vẫn không thể vượt qua, cho nên cô không ngờ tới chỗ người ta ở lại xa hoa đến mức độ này, xem như đổi mới ý nghĩ của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.