Lận Đông Hà ở bên thấy xót, nói: “Không phải đã hủy hôn rồi sao, Lận Xuyên có khả năng thì giúp đỡ một ít, dù sao thì mọi người cũng không phải người ngoài.”
Mẹ Lận hừ lạnh nói: “Dựa vào đâu mà bảo chúng tôi giúp, chúng tôi cũng đâu phải cha mẹ ruột của cô ta. Giống như lúc nãy Tô Tô có nói, ba năm sau khi kết hôn, là người hay quỷ vẫn chưa biết được đấy. Bây giờ hủy hôn, bảo chúng tôi giúp, thế ba năm sau, chúng tôi không có một chút lợi ích nào, cậu xem nhà chú hai cậu coi tiền như rác à. Gia đình chúng tôi vốn dĩ sống tiết kiệm, con trai tôi thật thà, không đồng nghĩa rằng gia đình chúng tôi dễ lừa.”
Tần Duyệt Duyệt uất ức nói: “Nhưng mà, cháu thật sự không phải loại người đó. Cháu chỉ là xem anh Xuyên Tử như anh trai của mình thôi.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên nữ chính nói ra tình cảm thật của mình nhỉ, Lận Đông Hà ở bên nghe vậy cũng rất vui, còn Lận Xuyên thì quay đầu sang bên khác.
“Thế tại sao trước kia cô không nói?” Tô Tô nhẹ nhàng hỏi một câu, Lận Xuyên về kết hôn rồi mới nói như thế.
Tần Duyệt Duyệt nói: “Thím, cháu cảm thấy đây là chuyện của gia đình chúng ta bàn bạc, chi bằng để đồng chí Tô đi đi.”
Tô Tô nói: “Tại sao tôi phải rời đi? Chuyện này cũng có liên quan đến tôi đấy, không lẽ gia đình các người muốn chơi một cô gái một thân một mình đến đây sao?”
Tần Duyệt Duyệt nói: “Sao có thể chứ, chỉ là chuyện gia đình chúng tôi không liên quan đến cô. Hơn nữa, đây là chuyện của chúng tôi.”
“Chuyện của các người? Nói như vậy, cô đồng ý kết hôn rồi, thế được, sau này gọi cô một tiếng chị dâu cũng không có gì.” Tô Tô cảm thấy cho dù có ép thế nào, sợ là nữ chính cũng sẽ không chùn bước, cái hời này cô ta ăn chắc rồi, bởi vì nó liên quan đến tương lai của cô ta.
Sở dĩ muốn đuổi cô đi, là vì cô đã uy hiếp đến hành động của cô ta.