Còn Tô Tô lại cảm thấy, có thể mình quá hung dữ rồi, xem kìa, làm nam xứng người ta sợ đến toát mồ hôi rồi.
Vì thế cô điều chỉnh giọng nhẹ nhàng dịu dàng lại một chút, nói: “Chuyện là, nếu như cô ta cảm thấy nói như thế không được thì anh gửi nội dung đoạn ghi âm cho……”
“Tôi đồng ý, cứ làm như thế đi.” Tần Duyệt Duyệt nắm tay lại thành quyền, ánh mắt lúc nhìn về phía Tô Tô tràn đầy sự trách móc. Nhưng mà không có ai nhìn thấy, bởi vì đã bị Lận Xuyên che mất rồi.
Thì ra anh cũng biết bảo vệ một người như thế này, họ quen biết nhau lâu như vậy, cô ta cũng không thấy anh đối xử như vậy với mình bao giờ.
Tần Duyệt Duyệt có chút nản lòng, quay người định rời đi, nhưng mà mẹ Lận nói: “Tôi nhớ lúc trước có gửi sính lễ cho cô, những thứ khác tôi không cần, còn một trăm tệ kia là tôi chuẩn bị cho vợ con trai rồi, không phải cô.”
“Tôi sẽ không lấy số tiền đó đâu, đợi ngày mai tôi sẽ trả.” Cô ta nói xong, còn rất có khí phách mà quay người chạy đi.
Lận Đông Hà muốn đuổi theo, nhưng mà anh ta bị cha mình gọi lại, và bác cả Lận nói với cha Lận: “Là do con trai nhà anh không đúng, chuyện này quay về anh sẽ dạy dỗ nó, còn về chuyện gia đình chú……”
“Bọn em tự biết sắp xếp.” Cha Lận trừng Lận Đông Hà một cái, sau đó thở dài cầm gói thuốc lên, kết quả chưa kịp hút thì đã bị con trai giật lại rồi.
Ông ấy nhớ lại ký ức không được đẹp, đột nhiên nhìn Tô Tô trên giường, dường như đã hiểu ra chút gì đó rồi. Đây chính là duyên phận trời định nhỉ, ông ấy muốn quản cũng quản không được.
Đợi người đi hết rồi, mẹ Lận mới vội vàng châm đèn dầu lên, sau đó nhìn Tô Tô ở trên giường, bây giờ cô trông tiều tụy hơn nhiều, xem ra vừa nãy cũng khá uất ức.
“Cháu gái, thiệt cho cháu rồi. Bác dám bảo đảm, chuyện này sẽ không truyền ra ngoài. Cháu vẫn ở trong nhà bác, sau này bác gái bác trai chính là cha ruột mẹ ruột của cháu, anh Xuyên Tử của cháu chính là anh trai cháu.”
“……” Không, cô không muốn có anh trai như thế. Nhưng cô liếc nhìn Lận Xuyên một cái, phát hiện anh quay mặt sang một bên, dường như không hề muốn nói chuyện này theo hướng đó.