Tứ Xuyên động đất, thế vận hội Olimpic, khủng hoảng kinh tế, đây đều là đề tài nóng nhất năm 2008 sao. Nhưng chuyện ba năm trước đây rồi, tại sao lúc này mọi người thảo luận vấn đề nóng bỏng đó chứ?
Chợt, có một suy nghĩ giống như một tia chớp bổ vào đầu tôi: hình như tình cảnh trước mắt đã từng gặp rồi!
Chuyện kinh người quen thuộc trước mắt. Hơn nữa, phải biết là đã ba năm rồi tôi không có ngồi xe lửa, nhớ năm ấy, lần đầu tiên ngồi xe lửa là đang đến đơn vị bộ đội của bạn trai cũ để gặp anh ta, lúc đó ngồi trên một chuyến tày chạy rất nhanh cho nên nhớ rõ ràng như vậy, là bởi vì lần đầu tiên tôi ngồi xe mà ói, lúc ấy là lễ Quốc Khánh nên rất khó mua vé, kết quả mua được vé đứng chứ không có vé ngồi, không phải là chuyến xe này sao? Chuyện lúc ấy đặc biệt có ấn tượng khắc sâu nên muốn quên cũng không quên được.
Tất cả mọi chuyện không phải là tình cảnh trước mắt sao?
Vô cùng kinh ngạc và cảm giác buồn nôn trộn vào cùng nhau, bỗng nhiên tôi cảm thấy còn có cảm giác bất lực và thất bại, nỗi đau nát lòng nát dạ tràn ra toàn thân.
"Ọe. . . . . ." Bị người khác dùng lực đẩy, tôi ghé vào thùng rác bên cạnh bồn rửa mặt ói lên ói xuống.
Trong dạ dày đã không còn gì nữa, chỉ còn ít sức lực nôn ọe, nhưng chỉ khạc ra nước chua, chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục nôn như vậy thì dạ dày cũng nôn ra.
"Uống miếng nước đi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút." Bên cạnh đưa tới một chai nước suối Nongfu Spring. (Nongfu Spring là nhãn hiệu nước suối)
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu thì nhìn thấy đôi mắt sáng ngời mà dịu dàngcủa một người đàn ông, miệng mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác như tẩm gió xuân.
"Em. . ." Trong mắt của anh có khiếp sợ: "Đồng. . ." Lời nói một nửa lại nuốt xuống, nhưng vẻ kinh ngạc trên mặt cũng rất chân thật.
Tôi lại không quá để ý vẻ mặt của anh, chỉ liếc mắt một cái liền dời tầm mắt đi chỗ khác, khiếp sợ trong lòng lại như nước lũ cắn nuốt tôi.
Chuyện này cũng là chuyện quen thuộc kinh người, mặc dù trong lòng đã nghĩ tới điều đáng sợ đó nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tôi nở ra một nụ cười tái nhợt, khóe miệng vừa động thì cũng bất lực hỏi: "Năm nay là năm nào?"
Người đàn ông có chút kinh ngạc nhưng vẫn trả lời: "Năm 2008."
Nghe được đáp án, có một cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ phía sau lưng tôi, thật là quỷ dị!
Nhưng trong lòng tôi vẫn còn ảo tưởng, chỉ muốn đây là do bọn họ tạo cho mình một cú chuyện đùa thôi. Còn nhớ rõ tay của tôi, vào mùa đông năm 2008, lần đầu tiên tôi đi xe gặp bạn trai, bởi vì lúc ấy không thể nào tiếp nhận được việc chia tay khổ sở, trong lòng mờ mịt, bởi vì quá mức đau lòng nên khi cắt đồ ăn đã dùng sức quá nhiều, vì vậy tay của tôi để lại một vết sẹo.
Vĩnh viễn đau đớn, để lại trên tay và khắc vào trong lòng của tôi, cũng không loại bỏ được.
Tôi vội vàng cúi đầu nhìn xuống tay của mình, đôi tay bóng loáng tinh tế, cũng không có một vết sẹo.
Tôi sống lại!
Trùng sinh trở lại năm 2008!
Năm 2008 bị tôi khép kín lại trong lòng, quả thật xảy ra quá nhiều chuyện.
Năm đó, Tứ Xuyên mới vừa xảy ra động đất mạnh, thế vận hội Olimpic Bắc Kinh mới vừa tiến hành, khủng hoảng kinh tế diện rộng cuốn lấy toàn cầu, mà cả đời tôi lại là lần đầu tiên ngồi xe lửa, đi một lần khiến tôi đau tê tâm liệt phế cả cuộc đời!
Chia tay, năm ấy anh ta tàn nhẫn tuyên bố quyết định chia tay với tôi. Một tiếng chia tay cũng tới đột ngột như vậy, năm 2008 có nhiều chuyện, cũng là năm tai nạn của tôi. Còn nhớ năm ấy Nha Đầu nói với tôi: "Sao cậu chia tay? Tình cảm các cậu sâu như thế, thậm chí vì cậu ta mà thiếu chút nữa đã quyết liệt với mẹ cậu rồi, sao lại. . .?"
Thật ra thì tôi cũng không biết tại sao? Chia tay bất ngờ, cũng quá kỳ lạ!
Từng có bao nhiêu lần khát khao thời gian có thể quay trở lại để tôi đi cứu vãn sự sai lầm này, hôm nay ông trời cho tôi một cơ hội, tôi lại. . . Cảm giác ấy sao — châm chọc!
Lúc này —
Chấn động này là thực, như sét đánh vậy, đánh tan toàn bộ suy nghĩ trong đầu tôi, không còn gì hết.
Giống như tôi không thể không tiếp nhận sự thật này nên tôi chỉ có thể bất lực dựa vào bồn rửa tay trên xe, trong đầu trống rỗng, một chút suy nghĩ cũng không có.
"Uống đi, uống rồi sẽ dễ chịu hơn một chút." Tay cầm nước suối chưa buông xuống, vẫn giơ lên trước mặt tôi như cũ.
Tôi bất lực cười cười với anh: "Cám ơn, tôi có nước."
Điện thoại di động phát ra tiếng "tích tích", có tin nhắn tới, mở ra, nội dung rõ rang đập vào mắt của tôi: Chị Đồng Diệp, em trên máy bay. Tên dưới tin nhắn là — Tu Dĩnh?
Là cô ấy? Còn nhớ một lần tôi bị mất trộm điện thoại di động nên không còn tin tức của cô ấy rồi, lúc này tin tức của cô ấy rõ ràng xuất hiện trong điện thoại di động của tôi.
Nhớ lần đó tôi theo Tu Dĩnh hẹn nhau cùng đi tỉnh A thăm bạn trai của mình, không phải là năm 2008 sao? Chỉ vì tôi mua không được vé máy bay nên chỉ đành phải đổi ngồi xe lửa, cũng bởi vì ngày lễ Quốc Khánh nên không thể không mua vé đứng đi thành phố X, vừa đứng dậy đã hai ngày hai đêm, lúc đến thành phố X thì tôi đã mệt không chịu nổi nữa.
Hôm nay nhìn thấy tin nhắn của Tu Dĩnh, thật ra thì trong lòng tôi vừa xem đã hiểu ngay rồi, hơn nữa nghĩ rằng tất cả những chuyện này là thật nhưng cũng không thể nào.
Dạ dày đau nên cũng đã xua tan suy nghĩ lung tung trong đầu tôi.
"Đồng. . . Em lau một chút đi." Một đôi tay, một tờ giấy bỗng nhiên xuất hiện trước mặt của tôi.
Tôi ngẩng đầu đang choáng váng, tầm mắt rơi vào đôi tay kia, lại chậm chậm dời lên chủ nhân của đôi tay đó, lại ngẩn người. Là người đàn ông ấy! Đó là người đàn ông tình cờ gặp mặt, kiếp trước chỉ đưa một bình nước, tại sao kiếp này trái tim lại nghĩ suy nhiều vậy? Tôi nghi ngờ nhìn anh, trong lòng cảnh giác, lắc đầu một cái.
"Cám ơn, tôi có." Tôi giơ khăn ướt trong tay lên.
Lần đầu tiên cùng xuất hiện trên xe lửa, lúc đó còn ít tiếp xúc với người lạ, ai biết lòng đối phương từ đâu. Người đàn ông như vậy có thể ít để ý thì tốt nhất đừng để ý tới. Nghĩ thế nê tôi nhắm hai mắt lại, từ chối ý tốtquan tâm của anh.
Trong toa xe rất lộn xộn, những lời bàn tán ồn ào, một lần lại một lần đang nhắc nhở tôi chuyện không thuộc về khoảng thời gian này, cảm giác buồn nôn cứ hành hạ tôi.
Xe vẫn còn đang chạy tới, bên tai là âm thanh "ùng ùng", khoảng cách càng lúc càng gần, lòng của tôi cũng càng lúc càng sợ.
Đó là không có đường về, biết rõ lần này đi gặp là phải chia tay, biết rõ yêu say đắm như vậy không có kết quả, nhưng tại sao trong lòng vẫn khát vọng như thế? Chẳng lẽ nhục nhã kiếp trước còn chưa đủ sao?
Xuống xe, đây là lựa chọn tốt nhất! Nhưng tại sao lại cảm thấy không cam lòng?
Lý do, tôi cũng cần một lý do, biết rõ phía trước là đầm rồng hang hổ, nhưng không có được một câu trả lời hài lòng thì tôi mãi cũng không chết tâm. Còn nhớ rõ năm đó lúc mới vừa chia tay, Nha Đầu hỏi: "Cậu có hối hận không?"
Hối hận? Tôi nhớ tôi đã từng trả lời cô ấy như thế này: "Tuyệt đối không hối hận, nếu như thời gian quay trở lại, một lần nữa có cơ hội thì mình vẫn lựa chọn yêu người đó, lúc yêu là yêu chân thành, lúc không thương là thật sự không thương, mình quý trọng thời gian yêu nhau từng ly từng tý."
Ba năm, tôi cho là tôi sẽ quên anh ta, thì ra là ở một góc khuất trong lòng, anh ta vẫn chiếm lấy một vị trí rất lớn.
Yêu, khó quên!
Nha Đầu nói: "Cậu cần một người đàn ông, người đàn ông xuất sắc, đủ để cho cậu quên người đàn ông ưu tú như anh ta."
Dù vô tình hay cố ý, dù sao cô ấy vẫn nhắc tới người anh trai ưu tú, nhưng cuối cùng cũng bị tôi tự động che giấu.
Tôi cười khổ, biết rõ không thể làm như vậy, lại làm, đây chính là nhân tính, cũng là sự lựa chọn của trái tim, không ai thay đổi được.
Một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau trán của tôi.
Tôi nhảy lùi về theo phản xạ, lại đón nhận một đôi mắt thâm thúy, ánh nhìn này, tôi rơi vào đáy mắt không thể tìm được một chút dịu dàng của anh.