Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 10



"Bọn em ạ?" Tầm mắt của tôi rơi vào khoảng không phía trước, nhớ lại lúc chúng tôi quen biết yêu nhau, thong thả nói: "Chúng em cũng coi như bạn học, hồi cấp ba chúng em cùng trường. Giữa chúng em không có tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ là quý nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau."

Quen biết anh ta thật ra thì cũng không đặc biệt lãng mạn. Chúng tôi nói là bạn học, thật ra thì chân chính phân biệt chỉ có thể coi là bạn học, so với tôi thì anh ta cao hơn hai lớp, là của học trưởng tôi. Trước khi tốt nghiệp, chúng tôi cũng không có xuất hiện trước mặt nhau, nhưng chính là năm tôi tham gia lễ tốt nghiệp, anh ta vừa đúng cũng chạy về trường tham gia hội với bạn học, cứ như vậy quen biết anh ta rồi kết duyên. Sau đó lại biết anh ta đang học trường quân đội, từ nhỏ tôi đã có cảm tình đặc biệt đối với quân nhân, dĩ nhiên là càng thêm chú ý anh ta, sau đó chúng tôi thư từ qua lại rồi từ từ quen thuộc, cũng yêu nhau.

Khi đó điện thoại di động còn chưa thịnh hành, đặc biệt là chúng tôi là những sinh viên nghèo, có ai có tiền dư mua điện thoại di động, cho nên viết thư là phương pháp truyền tin được lưu hành tốt nhất lúc ấy, chỉ dựa vào mấy trang giấy nho nhỏ mà duy trì tình cảm với nhau. Mặc dù như thế nhưng chúng tôi lại không ai phá vỡ cách thức lien lạc bằng giấy này, chỉ là lặng lẽ viết thư rồi nhận thư hồi âm, cho đến năm thứ hai đại học năm ấy nghe anh ta say rượu thổ lộ. Có lúc một tuần lễ có thể nhận ba lá thư của anh ta, anh ta nói sau khi tan học không có việc gì nên muốn viết thư cho tôi, có lúc một ngày có thể viết ba bốn bức, có lúc nhiệm vụ vội sẽ gián đoạn, nhưng luôn có thể nghĩ biện pháp nhín chút thời gian viết thư cho tôi, anh ta nói nhận được thư hồi âm của tôi là trụ cột tinh thần của ta. Đại học bốn năm, thư giữa tôi và anh ta đủ để chứa trong một cái rương, lúc ấy chuyển về nhà thì mẹ giật cả mình.

Có lúc, anh ta sẽ gọi điện thoại cho tôi, đại khái một tháng sẽ có một hai lần, luôn nói: "Gọi điện thoại không tiện, cần xếp hàng, có lúc xếp hàng mấy giờ cũng chưa chắc có thể gọi được", tôi nghe thấy đều cảm thấy anh ta khoa trương, sau đó tự mình đến quân doanh mới biết vấn đề này nghiêm trọng thật.

Giữa chúng tôi gần như không có gì giấu nhau, chuyện thú vị ở trường của tôi, chuyện náo nhiệt ở trường quân đội của anh ta, ai đó yêu, ai đó lại thất tình, có một lần nói tới nhà trọ tôi có người yêu, đột nhiên anh ta không đầu không đuôi hỏi một câu: "Có người đuổi theo em không?"

Lúc đó, tôi không nghĩ nhiều như vậy, bật thốt lên: "Có chứ, trong lớp có một nam sinh đang đuổi theo em, mỗi ngày đều viết thư tình cho em."

Đầu điện thoại bên kia đột nhiên trầm mặc, âm thanh gì cũng không có, đang lúc tôi cho là anh ta cúp thì giọng anh ta mờ ảo từ ống nói bên kia truyền tới: "Vậy em sẽ tiếp nhậnsao?" Hình như nghe được tiếng tim đập bên kia.

Tôi ngẩn ra, nhưng không chút nghĩ ngợi nói: "Đang suy nghĩ."

Bên kia càng thêm trầm mặc, thời gian "tích tắc tích tắc" trôi qua, qua thật lâu thật lâu, lâu đến tôi cảm giác tựa như đã qua một thế kỷ, rốt cuộc anh ta nói chuyện: "Anh. . . Đột nhiên có nhiệm vụ rồi, hôm nào nói chuyện." Trong lúc vội vàng, anh ta cúp máy.

Trong loa truyền đến tiếng "tút tút tút", trong chớp mắt tôi mờ mịt.

Sao đột nhiên cúp rồi? Lời nói của tôi đắc tội anh ta sao? Anh ta tức giận sao? Hay là anh ta thật sự có nhiệm vụ? Mặc dù trường quân đội không thể so quân đội, vốn dĩ nhiều năm qua tôi cũng hiểu rõ, có lúc cũng có chuyện xảy ra, ví dụ như tập họp, ví dụ như diễn tập, ví dụ như huấn luyện, vân vân. . .

Trở lại phòng ngủ, trong lúc vô tình tôi nói tới chuyện này, chị em lại cười đến ngã nghiêng ngã ngữa, mọi người cười đến rút gân mắt trợn trắng, nhảy lên nhảy xuống.

"Có gì buồn cười chứ?" Tôi kỳ lạ nhìn bọn họ, tại sao thần kinh nhạy cảm như vậy, đề tài không buồn cười một chút nào mà họ cũng có thể cười thành ra như vậy.

"Mình nói này Đồng Diệp, cậu lớn lên một chút đi?" Bởi vì cười to nên gương mặt Nha Đầu co quắp, nước mắt cũng chảy xuống.

"Mình thế nào?"

Tiểu Ngư nhịn được cười, vẻ mặt vì cố nén cười mà vặn vẹo, khó coi chết đi được. Cô ấy nói: "Đồng Diệp, mình hỏi cậu, tại sao cậu và anh ấy liên lạc hai năm mà vẫn không gián đoạn?"

Tôi suy nghĩ, nói: "Bởi vì anh ấy là học trưởng của tôi, chúng tôi là bạn bè tốt, tình cảm như anh em. . ."

".. ." Nha Đầu dùng ngón tay gõ đầu của tôi: "Đồng Diệp, đầu cầu dùng làm gì? Chứa gỗ sao? Thấy bình thường cậu đi học cố gắng như vậy, thành tích cầm cờ đi trước, nhưng tại sao đối với chuyện tình cảm lại không thông suốt như vậy?"

Gặp tôi còn mơ hồ, Tiểu Ngư thay tôi giải đáp bí ẩn: "Đồng Diệp, giữa nam nữ không có tình cảm thuần khiết, hiểu chưa? Đột nhiên người con trai đến gần cậu, đột nhiên đối xử tốt với cậu là có mục đích, két cấu giữa nam và nữ vĩnh viễn không thể nào giống nhau."

"Tiểu Ngư, giữa nam nữ cũng có tình bạn trong sáng, không phải ai cũng giống như các cậu nói như vậy. . . . . ." Lời tôi còn không chưa nói xong, Đinh Đương cũng than thở đứng lên: "Đồng Diệp, cậu xong đời rồi."

"Mình dám cam đoan, anh đẹp trai thích cậu." Nha Đầu nháy mắt với tôi.

"Không thể nào, anh ấy chỉ xem mình là em gái." Bởi vì các cô ấy nói mà trong lòng tôi bắt đầu chột dạ.

"Có dám hay không, chúng tôi đánh cược?"

Nếu quả như đánh cược thật, tôi khẳng định sẽ thua, ngày hôm sau cũng biết kết quả.

Tôi chưa từng bao giờ nghĩ đến sẽ có người gọi điện thoại cho tôi, còn là một người xa lạ. Tôi vẫn đến lớp như thường ngày, nhưng vừa tới nửa đường thì có bạn học gọi tôi lại, nói tôi có điện thoại, hỏi cô ấy là ai gọi? Cô ấy nói không biết, giọng của con trai. Lúc ấy một trực giác của tôi cho biết là A Hạo, bởi vì chỉ có A Hạo mới có thể gọi điện thoại cho tôi. Nhưng lại cảm thấy kỳ lạ, gần đây không phải là anh ta gọi đến phòng thường trực sao? Lúc nào thì gọi điện thoại phòng ngủ của chúng tôi, nhớ anh ta đã từng nói, không muốn làm cho đám bạn học của tôi lúng túng. Nhưng nhận mới biết, tôi đoán sai, không phải A Hạo, một người con trai tên là Trình Đông.

Trong điện thoại anh ấy nói cho tôi biết, anh ấy là anh em ngủ chung phòng A Hạo, nói A Hạo uống say, đang cầm rượu điên khùng, khóc suốt, trong miệng vẫn lẩm bẩm tên của tôi. Bọn họ thật sự không khuyên nổi rồi, cuối cùng lật bản ghi chép của anh ta thấy số điện thoại phòng ngủ chúng tôi.

"Có phải các người chia tay hay không?" Trình Đông hỏi.

"Chia tay?" Nghe được từ này, tôi đầu "ong" một tiếng che kín.

Tại sao ngày hôm qua tới hôm nay, tất cả mọi người đều là lạ, kéo chúng tôi vào chung một chỗ?

"Không có chia tay, tại sao cậu ấy uống nhiều rượu như vậy? Tại sao vẫn lẩm bẩm em không cần cậu ấy, cậu ấy thất tình hả?"

Lúc này, tim của tôi đột nhiên tăng nhanh, câu "tại sao vẫn lẩm bẩm em không cần cậu ấy, cậu ấy thất tình hả?" vẫn xoay vòng trong đầu của tôi, như muốn tạo ra một cái lỗ thủng to.

"Em gái, em nhỏ hơn tôi, tôi gọi em là em gái chắc em không tức giận chứ? Em gọi điện thoại an ủi cậu ấy một chút đi, mặc kệ giữa các người là sao, em có thích cậu ấy hay không, nhưng bộ dáng bây giờ của cậu ấy thật sự làm cho người ta lo lắng."

Tôi không biết sau đó mình trả lời như thế nào, đầu óc hỗn loạn, chỉ nghe anh ấy nói: "Được rồi, chờ một chút, chúng tôi kéo cậu ấy xuống, tôi gọi điện thoại cho em, em đừng đi đó."

Đột nhiên, đầu óc của tôi rất sợ, rất loạn, nghĩ đến chờ một chút có thể nghe được đáp án thì nhịp tim không cách nào thở bình thường được. Đợi một chút, vẫn không có tiếng điện thoại, tôi thật sự muốn gọi lại, nhắc tới điện thoại lại nghĩ đến tôi không có số của bọn họ, bọn họ là đường dây quân đội, đây điện thoại tôi gọi không được. Thời gian chờ đợi ở đó trôi qua tròn đau khổ, tại sao chậm như vậy, mấy giây như một thế kỷ dài.

Trong lúc đó Nha Đầu cầm đồ trở lại, gặp tôi ngẩn người ở đó, gõ xuống đầu của tôi: "Sao vậy, Đồng Diệp? Ngẩn người gì thế?"

Tôi như mới tỉnh từ trong mơ, cười với cô ấy: "Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ một số chuyện."

"Không có việc gì sao? Vậy sao cậu nhìn chằm chằm điện thoại vậy? Nói, có phải anh đẹp trai gọi điện thoại tới hay không?" Nha Đầu lại nháy mắt với tôi.

"Không có, không thể nào." Trong lòng tôi trống rỗng, cúi đầu.

Nhưng vẻ mặt Nha Đầu lại thật sự nói cho tôi biết là cô ấy không tin!

Lúc này, điện thoại đột nhiên hù dọa, tim tôi đột nhiên tăng nhanh, kìm lòng không được nhìn Nha Đầu một cái.

Nha Đầu nói: "Được rồi, mình không quấy rầy cậu với anh lính của cậu ngọt ngào, mình đến lớp." Nói xong cầm đồ đi ra ngoài, còn hảo tâm đóng cửa lại dùm tôi.

Cô ấy vừa đi, tôi liền đoạt lấy ống nghe, mới vừa đặt đến lỗ tai là bên kia liền truyền đến một tiếng lại một tiếng "Diệp", giọng nói mơ hồ, nghe không phải đặc biệt rõ ràng nhưng tôi biết đó là A Hạo.

"Em gái, chúng tôi kéo cậu ấy xuống rồi, em khuyên cậu ấy một chút đi." Bên kia có âm thanh "rầm rầm", sau đó tôi nghe từng tiếng hít thở, hổn hển rất mãnh liệt.

Đột nhiên, tim đập của tôi tăng nhanh, anh ấy muốn bày tỏ điều gì? Nếu như mà tôi nói tôi sẽ động lòng, anh ta sẽ tôi thổ lộ phải không? Tôi không biết, cũng không cách nào đoán được tim của anh ta, mặc dù tôi hiểu rõ anh ta đối với tôi rất tốt. Nhưng trước lời nói Trình Đông vang vọng ở bên tai tôi "cậu ấy nói em không cần cậu ấy nữa, thất tình", lời này tựa như thần chú, kích thích tất cả tình cảm của tôi.

Nha Đầu luôn nói, con gái thường ngốc, trước khi chưa có tình cảm thường suy nghĩ lung tung, nhưng thường thường sự thật ở trước mặt lại thích phủ nhận. Người yêu rồi, thông minh là số không, mặc dù tôi nói không biết mình bây giờ có phải thông minh hay không hay là số không, nhưng mà tôi lại chỉ biết một chuyện — lòng tôi sợ sắp cầm không nổi ống nghe rồi.

"Anh Tô. . ." Sự xưng hô này lẩm bẩm ở trong miệng, sao khó có thể nói ra, mới vừa gọi xong, tôi liền cảm giác đôi môi mình khô khốc, kìm lòng không được liếm liếm.

"Diệp à!" Bên kia đột nhiên khóc, giọng từ ống nói truyền tới, tôi sợ hết hồn. Sau đó anh ta nói tiếp, "Diệp, em biết không? Anh yêu em, thật ra thì anh yêu em đã lâu, nhưng em đều không biết. . . Em còn muốn tiếp nhận người khác. . . Anh thật sự kém sao? . . . Tại sao em tình nguyện thích người khác cũng không nguyện ý tiếp nhận anh? . . ." Anh cứ một mực lải nhải càu nhàu.

Nghe bên kia càu nhàu, đột nhiên lòng của tôi bình tĩnh, không hoảng hốt nữa, cũng không mê mang, thì ra mình bất tri bất giác đã thương anh ta.

"Em cũng thương anh. . ." Tôi cảm thấy rất xấu hổ, mặc dù mấy chữ này khó có thể mở miệng, nhưng lúc này tôi lại không thể không nói.

Lời vừa ra khỏi miệng, mặt của tôi liền bắt đầu nóng lên, lúc này tôi khẳng định mặt của tôi rất đỏ. Chỉ là tôi không ngờ lời này của tôi vừa nói ra, dĩ nhiên bên kia cũng trầm mặc, thật lâu thật lâu mới nghe được giọng của anh ta truyền tới: "Diệp, không phải anh đang nằm mơ chứ?"

Đến nay tôi còn không quên được giọng nói khi đó của anh ta, nghĩ đến một người đàn ông kiên cường như thế lại khóc thút thít trong rượu, sau này tôi cười anh ta, anh ta lại dám nói: "Anh cố ý đó, nếu như không làm như vậy, em sẽ thổ lộ với anh sao?" Tôi vừa tức vừa buồn cười: "Là anh khóc gọi em đừng rời bỏ anh có được không?" Thế nhưng anh ta lại hất mặt lên: "Anh là trai đẹp, sao có thể khóc thành như vậy được?" Nghĩ đến bộ dạng côn đồ lúc đó, tôi thật sự muốn đánh anh ta mấy quyền, nhưng sau đó tôi phát hiện mặt anh ta đỏ lên, thì ra là. . . xấu hổ!

Bây giờ nhớ lại tình cảnh lúc đó, nhớ tới người đàn ông mạnh mẽ như anh ta cũng sẽ xấu hổ, mượn rượu thổ lộ, một câu "anh yêu em" đó vẫn luôn vang vọng trong đầu tôi, thế nào cũng xua đi không được.

"Thì ra là các em cũng là bạn học." Hình như chị dâu cũng đắm chìm trong ký ức: "Đã từng có tuổi trẻ tốt đẹp, khi đó không có như bây giờ, vì cuộc sống mà liều mạng, chỉ cần có yêu là có thể chống đỡ tất cả.”

Hai người chúng tôi nói rất nhiều, từ tình cảm nói tới công việc, lúc sau công việc nói tới thêu thùa, khi mấy người đàn ông đi ra, hai chúng tôi đã cười ngã nghiêng trên băng đá.

Tiếng cười ở nhà người thân vang vọng trên con đường mòn phìa trước.

"Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?" A Hạo tới kéo tay tôi.

"Chuyện phụ nữ, đàn ông các anh không thể nghe." Tôi lườm anh ta, lại nghe được "xì" một tiếng, chị dâu che miệng cười khẽ.

A Hạo gãi đầu một cái, cũng nghiêm túc cười.

Lúc đi ra, chính trị viên nói một câu kỳ lạ: "Chú ý một chút, buổi tối tôi phải đi kiểm tra trạm của cậu." Những lời này tôi vẫn không thể giải thích vì sao, nhưng thấy A Hạo cau mày, tất nhiên không phải là chuyện gì tốt. Vẫn nén lấy, trở lại phòng ở nhà khách tôi mới hỏi nghi vấn trong lòng ra: "Chính trị viên muốn kiểm tra trạm gì của anh?"

A Hạo cười khì khì một tiếng, thân thể lười biếng nằm trên giường, ngoắc tôi: "Tới đây, cho chồng hôn một cái."

"Chết cũng không đứng đắn ." Tôi đi tới vỗ vào lồng ngực của anh ta, lại bị anh ta ôm vào trong ngực. Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại thấy trong ánh mắt của anh ta chợt hiện lên dục vọng, vội vàng bò dậy, hỏi tới: "Rốt cuộc chính trị viên muốn kiểm tra trạm gì của anh?"

A Hạo chỉ chỉ thân thể chính mình: "Kiểm tra thân thể."

Gì? Trong khoảng thời gian ngắn tôi không kịp phản ứng.

A Hạo bị tôi chọc cười, lại chồm dậy ôm tôi: "Chính trị viên sợ anh gấp ăn thịt em, cho nên trễ một chút muốn tới kiểm tra thân thể của anh, nhìn anh có ở trong ký túc xá hay không."

Bị anh ta ôm vào trong ngực, một vị trí trên thân thể của anh ta có sự thay đổi, thô sáp, chỉa vào tôi mềm mại, mặt của tôi đỏ. Thì ra là chueyejngiữa đàn ông bọn họ nói chính là chuyện hư hỏng này, giùng giằng muốn đứng dậy lại bị A Hạo đặt ở phía dưới.

Tay của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve mặt của tôi, mắt lóe sáng, nhìn thấy làm lòng tôi hốt hoảng.

"Anh. . . . . ." Tôi mấp máy môi, lại bị anh ta lấy môi chặn lại, nhẹ giọng nói: "Đừng nói chuyện, từ từ cảm nhận."

Vừa dứt lời, anh ta nhiệt tình hôn như dời non lấp biển.

Nụ hôn của anh ta vừa vội vừa kịch liệt, hôn đến tôi hỗn loạn, đầu óc trống rỗng.

"Hạo. . . . . ." Tôi giãy dụa muốn mở miệng, cũng giống như cho anh ta cơ hội, đầu lưỡi trượt vào khoang miệng tôi.

Ánh mắt của anh ta sáng lên, giống như ánh sao trên trời, dục vọng trong mắt rõ ràng.

"Diệp, anh muốn. . ." Âm thanh của anh ta như gió chui vào lỗ tai của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.