Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 24



Đầu tôi đau muốn vỡ tung, tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Hơi mở mắt, tôi phát hiện mình nằm ở một nơi xa lạ, nhìn thiết bị lắp đặt phải là căn phòng khách sạn nào đó, rất ấm áp.

Khô miệng khô lưỡi, tôi đứng lên rót nước, lại ngoài ý muốn phát hiện trên người mình đã bị đổi áo ngủ của khách sạn từ lúc nào, mà quần áo tôi lại bị ném tán loạn trên đất, có vẻ rất lộn xộn.

Là ai đổi? Nha Đầu sao? Phản ứng đầu tiên của tôi chính là nghĩ tới Nha Đầu.

Một chút nước sôi cũng không có, tôi lấy bình nấu nước đi vào phòng vệ sinh, lúc đang hứng nước vô tình phát hiện những viết đỏ trên cổ trong gương, chằng chịt, hiện đầy cả cổ. Khách sạn có muỗi sao? Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện đó cũng không phải là dấu muỗi chích, giống như là vết hôn thân thiết lưu lại.

Hoảng sợ không nhỏ. Tôi vội vàng kéo áo ngủ ra, trên da thịt trắng noãn có đầy vết như sâu tây, từ cổ tràn đến ngực, trên nơi tròn trịa cũng không tránh khỏi những vết đỏ.

Đùng một tiếng! Đầu của tôi nổ tung, rối một nùi.

Tôi dùng sức nhớ lại tất cả sau khi say rượungày hôm qua, nhưng trong đầu toàn bột nhão nên không có gì hết, chỉ có một chút mơ hồ ngắt quãng, giống như có bóng dáng Từ Lỗi, có anh ôm lấy tôi hôn, hình như còn có cảnh anh ôm lấy tôi, nhưng sau đó liền nhớ không rõ lắm, những cảnh ngắt quảng quá mơ hồ, nhanh chóng xẹt qua đầu, muốn bắt lại cũng bắt không được.

Cốc cốc cốc! Lúc này vang lên một tràng tiếng gõ cửa, rất gấp.

Là ai ? Là Từ Lỗi sao? Vừa nghĩ tới anh thì tôi không khỏi hoảng hốt, không biết nên đối mặt ra sao với anh.

Lòng của tôi căng thẳng bởi vì tiếng gõ cửa, tôi đi về phía cửa, nghiêng người sát cánh cửa, nhịp tim như nai con đi loạn, chỉ lát nữa là treo tới cổ họng.

"Đồng Diệp! Đồng Diệp!" Theo tiếng gõ cửa vang lên là giọng của Nha Đầu.

Nha Đầu? Tôi thở phào nhẹ nhõm, lo lắng treo ngược trong lòng cũng đặt xuống, nghiêng người, mở cửa.

"Đồng Diệp, cậu thật sự ở đây." Nha Đầu kéo cửa đứng ở ngoài.

"Nha Đầu, sao cậu lại tới đây?" Nhìn thấy cô ấy, không biết là thất vọng hay là vui vẻ.

Nha Đầu đưa tay ôm eo, nói: "Thế nào? Không hoan nghênh mình tới? Có phải không thấy anh mình rất thất vọng hay không?" Cô ấy nháy nháy mắt với tôi.

Tôi tức giận, cau mày nói: "Nha Đầu, cậu nói gì vậy!"

"Ha ha, thẹn quá thành giận? Hay là thẹn thùng rồi? Mình nói tiếng người, tiếng người rất chánh tông." Nha Đầu đừa giỡn, trên mặt hồng hồng bởi vì hưng phấn.

Tôi im lặng nhường đường, đầu tiên Nha Đầu cảm thán một tiếng, trong miệng nói: "Có người quan tâm thật tốt", sau đó tựa như ảo thuật một hộp đồ từ phía sau lưng, không biết là gì.

"Cho nè, đây là bánh bao Cẩu Bất Lý anh mình xếp hàng đi mua, cậu nếm thử một chút đi." Nha Đầu mở hộp ra, một mùi thơm bay vào lỗ mũi của tôi, thì ra là bánh bao hấp.

Tôi đặt bánh bao trên tủ đầu giường, suy nghĩ thật lâu mới nói: "Nha Đầu, ngày hôm qua mình không có ói chứ?"

"Ói? Mình không biết, cậu phải hỏi anh mình, anh ấy mới là người trong cuộc?"

Tôi nhảy lên, kinh ngạc nói: "Không phải cậu đưa mình tới đây sao? Cậu . . . còn. . ." Cậu còn giúp mình đổi áo ngủ. Nhưng câu nói sau đó tôi không có nói ra.

Một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu của tôi, chẳng lẽ. . .

"Mình đưa cậu tới đây? Hôm qua mình trực tiếp về nhà ngủ, ai biết ngày hôm qua hai người các cậu đi ăn như thế nào. Sáng sớm hôm nay anh mình gọi điện thoại tới làm mình tỉnh ngủ, bảo mình đến xem cậu thế nào, mình còn nghi ngờ, nghĩ thầm sao anh ấy không trực tiếp đưa cậu về bệnh viện, nhưng vừa gõ cửa thì cậu thật sự ở đây. Mình còn muốn hỏi, ngày hôm qua hai người thế nào đây?"

Là Từ Lỗi? Thật sự là Từ Lỗi đưa tôi đến đây sao? Vậy áo ngủ trên người tôi cũng là anh thay đổi? Sắt mặt tôi trắng bệch, trong đầu có điều gì ngắt quảng thoáng qua, nhưng không có bắt được.

"Cổ của cậu?" Nha Đầu kêu lên như phát hiện vùng đất mới: "Cổ cậu làm sao thế? Sao có nhiều. . ."

Tôi vội vàng kéo cổ áo ngủ lên, che cổ lại, ngắt lời cô ấy nói: "Chỉ là bị muỗi cắn, cậu ngạc nhiên làm gì?"

Nha Đầu lại đưa tới một ánh mắt mập mờ, hì hì mà nói: "Đây không phải là muỗi cắn, là anh mình cắn? Thành thực khai báo, ngày hôm qua cậu cùng anh mình thế nào?"

Tôi lại hít một hơi, lời nói Nha Đầu kích động ra những mơ hồ ngắt quảng trong đầu, từ từ rõ ràng, cuối cùng từ từ khâu ra một màn ảnh liên tục ——

Từ Lỗi hung hăng hôn lên moi tôi, lời nói truyền ra từ giữa cánh môi: "Đồng Diệp, em nhìn cho rõ, bây giờ hôn em chính là ai. Là anh, Từ Lỗi!"

Đầu tôi như bột nhão, hình như bị một chậu nước lạnh tạt tỉnh. Đôi mắt từ từ trợn to, nhìn người đàn ông dán chặt vào tôi, gương mặt đẹp trai mơ hồ, lúc này lại bị hơi thở mập mờ che giấu.

"Anh. . ."

Tôi giùng giằng muốn đẩy anh ra, lại bị đầu lưỡi anh trượt vào che kín. Hai cánh tay giống như cái kềm kiềm chặt đầu của tôi, không để cho tôi giãy giụa.

"Từ Lỗi, anh buông tôi ra!" Miệng bị chặn, câu nói phát ra cũng mơ hồ không rõ.

Kích tình, cứ như vậy tràn ra trong rượu cồn làm cho người ta không thở nổi. . .

Lúc nào thì chúng tôi rời khỏi đó, tôi không biết, đầu của tôi đã bắt đầu hỗn loạn, lúc nào thì đến phòng khách sạn, tôi cũng không biết, tác dụng của rượu đỏ bắt đầu chậm rãi phát tác, đánh thẳng vào lý trí trong đầu tôi không sót lại chút nào.

Nóng bỏng bên trong, tôi chỉ cảm giác người kia còn nóng bỏng hơn da tôi nhanh chóng dán vào người tôi, quần áo trên người đã bị lột bỏ từ lúc nào, chỉ có tiếng tim đập nặng nề của hai người, còn có hơi thở.

"Đồng Diệp, anh yêu em!" Anh cứ hôn mãnh liệt như vậy.

Tôi đã mơ hồ, đầu cũng không chắp vá được lý trí, rượu cồn trong cơ thể tôi và tất cả dục vọng cũng phát tán ra ngoài.

"Ưm. . ." Không kiềm được, miệng phát ra một tiếng rên.

Âm thanh kia tựa như rên rỉ, lại tựa như tiếng rên khổ sở, Từ Lỗi thấy hình như còn kích thích anh nhiệt tình hơn.

"Đồng Diệp, anh yêu em!" Anh nói mỗi một câu thì một nụ hôn rơi xuống.

Đôi tay kia giống như thi triển ma pháp, đốt một ngọn lửa ở trên người tôi.

Lửa dục bên trong thân thể giống như nham thạch nóng chảy núi lửa phun trào, kích thích tôi rên rỉ.

"Đồng Diệp, em thật là đẹp." Anh thở dài, từ cổ hôn đến bộ ngực tròn, màu sắc trong ánh mắt thay đổi, trở nên thâm trầm.

Sau đó, anh ngậm vào điểm hồng trên ngực trắng, nhẹ nhàng gặm cắn.

Tôi lại hít một hơi, muốn ngăn cản, nhưng cả người xụi lơ như một bãi bùn, hơi sức gì cũng không dùng được, lý trí còn sót trong đầu cũng bị tê dại trên ngực truyền tới mà mất đi không còn lại gì.

Nhơ nhớp ở bên trong, tôi chỉ cảm thấy răng đang nhẹ nhàng cắn lên quả nho, mỗi lần cắn thì tê dại từ đỉnh truyền vào đầu óc của tôi, tôi không tự chủ được rên rỉ một tiếng. Cảm thấy anh đang dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ vài vòng, giống như đang thưởng thức món ngon, lại làm cho lòng tôi ngứa ngáy khó nhịn.

Đôi môi, từ từ nơi rất tròn dời đến rốn, sau đó đôi tay nhẹ nhàng chuyển động, tách bắp đùi của tôi.

"Đừng. . . " Tôi ngượng ngùng muốn khép chặt đùi, lại bị hai tay của anh ngăn cản.

"Đừng động đậy, Đồng Diệp, để cho anh nhìn em thật kỹ." Tay của anh không để cho tôi khép chân lại, tôi cảm thấy ánh mắt nóng bỏng đang nhìn giữa đùi của tôi.

Mặc dù rượu cồn làm đầu tôi xoay vòng, thế nhưng ngượng ngùng làm mặt của tôi nóng lên.

"Đồng Diệp, em thật đẹp." Anh nói xong, đôi môi ấm áp đặt lên nhụy hoa của tôi.

"Ưm. . ." Tôi lại hít một hơi, nhưng sau khi thoải mái lại thành công làm lòng tôi run rẩy.

Anh lại lần nữa hôn lên môi của tôi, cơ thể nóng bỏng lần nữa đè lên tôi, hai cánh tay giống như kềm ôm lấy thân thể của tôi, cứng rắn nóng rực cứ chỉa vào nơi mềm mại của tôi làm tôi không khỏi rên rỉ. . .

"Đồng Diệp, rốt cuộc cậu có nghe mình nói hay không?" Giọng nói của Nha Đầu kéo tôi về thực tế.

Tôi mê mang nhìn vẻ mặt tức giận của Nha Đầu, không hiểu vì sao cô ấy tức giận.

"Nói mau, cuối cùng cậu và anh mình thế nào?" Giọng Nha Đầu rất gấp.

Tôi lắc đầu, rất lâu sau mới nói: "Giữa bọn mình chưa phát sinh chuyện gì hết."

"Làm sao có thể, người đẹp trong ngực, anh mình không thể nào không động tâm."

Tôi vẫn lắc đầu, mặc dù tối hôm qua tôi uống say rồi, ý thức rất mơ hồ, không nhớ quá rõ ràng tình cảnh lúc đó, nhưng tôi lại loáng thoáng nhớ rõ anh buông tôi ra trong lúc mấu chốt nhất. Lúc ấy anh ôm tôi, không ngừng thở, phát hiện tất cả trong mắt anh đều là dục vọng, mồ hôi trên mặt như mưa trượt xuống, cắn răng, tựa như đang nhẫn nhịn khổ sở rất lớn.

Tôi còn nhớ anh nói thầm bên tai tôi: "Đồng Diệp, thật xin lỗi, anh quá kích động rồi, lúc này anh không thể lợi dụng người gặp khó khăn, anh muốn chính là lòng của em, muốn chân thực lấy được tất cả của em chứ không chỉ là thân thể của em."

Lúc ấy tôi say rượu, không thể giải thích vì sao anh nhẫn nhịn khổ sở, sau khi tỉnh táo nhớ lại tình cảnh lúc ấy, tôi không cảm kích anh dừng cương trước bờ vực không được. Nếu như mà tôi thật sự xyar ra chuyện gì cùng anh, cả đời này tôi cũng không dám gặp anh rồi, thật ra thì hiện tại tôi cũng không dám gặp anh.

"Anh mình thật là vô dụng." Nha Đầu nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.