Tôi tưởng là A Hạo, rống giận vào điện thoại, bây giờ nhớ lại, trong lòng không không biết xấu hổ .
"Tại sao không thể là anh? Em làm sao vậy? Phát lửa lớn như vậy, có phải gặp chuyện phiền não hay không?" Đầu tiên bên kia ngẩn ra, sau đó quan tâm hỏi tôi.
"Không có, không có gì." Tôi lên tiếng phủ nhận.
Đối với chuyện A Hạo, tôi không muốn nói cho bất kỳ ai, thậm chí tôi còn không muốn nhắc tới anh ta, mỗi lần nhớ tới anh ta tới tôi sẽ cảm thấy mình ngu xuẩn thật sâu, bị lừa dối sáu năm, thế nhưng trong sáu năm không hề phát giác, một lòng chỉ muốn đi cứu vãn tình yêu, khi sự thật hiện ra ở trước mặt mình thì thật châm chọc.
"Nói cho anh biết, ai chọc Đồng Diệp tức giận? Lúc nãy gọi điện thoại đến tòa soạn của em, gọi vài lần em đều không nhận, nói cho anh biết, có phải Tô Trữ Hạo lại quấy rầy em hay không?" Nghe giọng của anh hình như rất tức giận.
Tôi ngạc nhiên, hai cuộc gọi lúc nãy là anh gọi? Tôi cho là A Hạo, chỉ là sao anh ấy biết số của tòa soạn? Trong lòng có nghi vấn, không quản được suy nghĩ, bật thốt lên hỏi anh: "Làm sao anh biết số điện thoại tòa soạn của tôi?"
Bên kia ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng cười, nói: "Còn có chuyện gì là anh không làm được. Đồng Diệp, anh không hy vọng em không vui vẻ, em không vui chính là anh không vui. Lúc nãy em bật thốt lên ‘Tô Trữ Hạo’, có phải tên đó làm gì em hay không?"
Giọng anh dịu dàng làm tôi muốn chảy nước mắt, đối mặt với anh, không biết vì sao tôi thậm chí có một kích độngmuốn tìm anh bày tỏ, có lẽ là giấu tâm sự quá lâu, muốn tìm một người để nói. Nhắc tới A Hạo, tất cả mà nói đều không giấu được, tôi cũng không có phủ nhận, đối với anh, tôi đã không có đề phòng, không suy nghĩ, tôi nói: "Đúng, anh ta nghĩ cứu vãn với tôi."
"Tô Trữ Hạo? Thật sự là tên nhóc này?" Giọng nói bên kia có thể thấy anh rất kinh ngạc. "Cậu ta còn dám tìm em?" Có âm thanh nghiến răng nghiến lợi."Thắng nhóc này, rốt cuộc muốn làm sao?"
Ở trong điện thoại, tôi nói với Từ Lỗi rất nhiều, nghe được anh rất tức giận, bởi vì A Hạo, cả người anh tức đến bốc lửa. Tôi có thể tưởng tượng được tại sao Từ Lỗi tức giận, thật ra thì tự tôi cũng rất kinh ngạc, cách xa anh nhưng nhận được điện thoại của anh vẫn có thể làm lòng tôi rung động. Có thể Từ Lỗi cảm thấy tôi không vui, anh không ngừng dỗ dành tôi, kể chuyện cười cho tôi, nhưng anh không phải một người kể chuyện cười, cho nên nói ra chuyện cười sẽ không buồn cười, nhưng trong lòng tôi ít nhiều vẫn cảm kích anh, lúc tôi khó chịu nhất có anh cùng với tôi.
Bởi vì là giờ làm việc cho nên tôi không dám nói điện thoại quá lâu, trong lúc sắp cúp điện thoại, giọng nói của anh truyền tới: "Đồng Diệp, bắt đầu từ hôm nay, không cho em không vui, cũng không cho em còn nghĩ những chuyện không vui, em phải mãi mãi vui vẻ, trở về là em trước kia."
Tôi không nghĩ quá nhiều, cúp điện thoại. Lại trở lại phòng làm việc, nhiều đồng nghiệp vây quanh hỏi tôi thế nào? Tôi lắc đầu cười nhẹ nói không có việc gì, đuổi bọn họ đi. Mặc dù quan hệ đồng nghiệp không tệ, tôi không phải là một người thích đùa, nhưng từ trước đến giờ mọi người thích nhiều chuyện, cho nên có một số việc tốt nhất đừng để cho bọn họ biết tốt hơn.
Hôm nay bởi vì phải chuẩn bị kế hoạch phỏng vấn, bận đến rất tan việc, về đến nhà đã là hơn bảy giờ, mẹ đợi, nhìn bộ dáng tiều tụy của bà, lòng tôi rất đau.
Die nda nlequ ydo n <3 Mừng diễn đàn tròn 13 tuổi
"Mẹ, sao mẹ không ăn trước?"
"Con chưa tan làm, một mình mẹ ăn cơm không ngon. Thức ăn đã lạnh, mẹ đi hâm nóng."
Tôi ngăn cản bà, nói: "Mẹ, mẹ ngồi đi, con đi hâm."
"Để mẹ đi cho, con tan làm về mệt mỏi, ngồi một lát đi." Mẹ đè tôi xuống ghế sa lon, tự vào phòng bếp.
Nhìn mẹ bận rộn ở trong phòng bếp, từ trong đáy lòng tôi cảm thấy hạnh phúc, cảm giác ấm áp đầy trong lòng, sắp thành bọt biển rồi.
"Diệp, nghe nói con chia tay rồi?" Lúc ăn cơm, trong khi lơ đãng mẹ hỏi.
Tôi ngẩn người, làm bộ như thuận miệng hỏi lại: "Mẹ nghe ai nói lung tung vậy?"
"Là Từ Nhan nói cho mẹ biết. Con thật sự đã chia tay Tô Trữ Hạo?" Mẹ không xác định hỏi lần nữa.
Nha Đầu? Sao cô ấy có thể nói chuyện này với mẹ tôi? Cô ấy cũng không thể giấu giếm sao? Đối với Nha Đầu, đột nhiên tôi nóng giận, lúc ấy dặn đi dặn lại, muốn cô ấy đừng nói với mẹ tôi, kết quả còn chưa được một ngày thì cô ấy đã nói ra rồi.
"Là mẹ gọi điện thoại ép hỏi nó, lúc đầu đứa nhỏ Từ Nhan này còn không muốn nói cho mẹ biết, mẹ tức giận con bé mới nói, đừng trách nó." Mẹ giải thích.
Haizz! Tôi thở dài, đã không còn khẩu vị rồi.
"Tại sao không nói với mẹ chuyện con và Tô Trữ Hạo chia tay?" Mẹ lại hỏi.
Tôi không có lên tiếng, bới cơm.
"Mẹ nói thằng nhóc này không đáng tin cậy, hơn nữa gả cho quân nhân con sẽ chịu khổ, vẫn là một đứa trẻ bình thường được rồi, mấy ngày trước chú Vương của con nói với mẹ. . ."
Tôi buông bát xuống, nói một câu: "Mẹ, con ăn no rồi."
"Diệp!" Mẹ kêu.
"Mẹ, ngày mai con còn có một buổi phỏng vấn, con phải đi chuẩn bị, chuyện này sau này hãy nói." Không đợi mẹ nói nữa, tôi chạy về phòng của mình.
Tại sao tất cả mọi người đều nhắc tới A Hạo, tôi đã quyết định quên anh ta, nhưng cố tình nhắc đến anh ta bên tai tôi! Tôi hít sâu một hơi, nằm trên giường, cầm tài liệu phỏng vấn xem lại.
Tích tích tích. . . Tiếng báo tin nhắn vang lên, tôi nhặt điện thoại di động liếc một cái, là Từ Lỗi gởi tới: heo đại công đã ăn cơm xong, gọi heo mẹ nhỏ ăn rồi chưa? (heo đại công = heo lớn; heo nhỏ = Tiểu Trư)
Vừa nhìn thấy tin nhắn, tôi không nhịn được cười ra tiếng, rất khó tưởng tượng một người nghiêm túc đứng đắn lại gửi tin nhắn dễ thương như vậy.
Trong chốc lát, anh trả lời tin nhắn: Tiểu Trư ngủ sớm như vậy sao? Heo lớn vẫn đợi heo mẹ nhỏ nói chuyện đây.
Cách nói chuyện tội nghiệp nhất thời làm tôi quên mất phiền não, trả lời: ngày mai còn phải đi làm, không nói chuyện với heo lớn nữa.
Ngày hôm qua ngủ quá muộn, hôm nay đi làm cả ngày cũng không có tinh thần, hôm nay tôi tính toán xem tài liệu xong rồi đi ngủ, con gái ngủ sớm để dưỡng nhan.
Nhưng nghênh đón tôi cũng là điện thoại, không cần suy nghĩ tôi cũng biết rõ là Từ Lỗi, trong lòng nghĩ hay là thôi đi, nhưng cuối cùng vẫn nhận: "Không phải tôi nói là phải ngủ sớm để xinh đẹp sao?"
"Nhưng anh không nghe được giọng của em thì không ngủ được, bây giờ giọng nói của em chính là chúc anh ngủ ngon rồi."
"Lúc nào thì anh học nói lải nhải vậy?" Có thể tưởng tượng được lúc này vẻ mặt của anh đáng thương như thế nào.
"Anh đây là lời thật lòng, Từ Lỗi anh chưa bao giờ nói dối." Dừng một chút, anh còn nói: "Đồng Diệp, ngày mai là có thể nhìn thấy em, em sẽ chào đón anh như thế nào đây?"
"Ngày mai? Không phải anh nói chờ khoảng mấy ngày nữa sao?"
"Chính là ngày mai, em tới đón anh có được hay không? Chiều mai ba giờ."
Chiều mai ba giờ? Đây không phải là thời gian tôi phỏng vấn thời gian sao?
Tôi lập tức từ chối anh: "Không được, ngày mai tôi có một buổi phỏng vấn, tôi không có thời gian tới đón anh."
"Không được, không được, em xin nghỉ đi, tới đón anh, anh muốn gặp em đầu tiên." Anh ăn vạ.
"Từ Lỗi, tôi làm công việc, anh đừng tùy hứng như vậy có được hay không? Anh còn nói vậy thì sau này tôi sẽ mãi mãi không gặp anh." Tôi cố ý trầm giọng xuống nói.
Bây giờ sao tính tình Từ Lỗi như đứa trẻ vậy, bình thường nhìn anh có bộ mặt chững chạc, nghiêm mặt rất nghiêm túc, không ngờ đùa giỡn lại giống như đứa trẻ muốn ăn kẹo vậy.
"Được rồi được rồi, vậy anh qua gặp em." Anh suy nghĩ rồi sau đó lui một bước.
"Không được, tôi nói ngày mai tôi có việc, ba giờ bắt đầu phỏng vấn, người ta là người có tiếng, không đổi được thời gian."
"Anh không làm phiền em, anh ở bên cạnh nhìn em, như vậy được không?" Anh lại nói điều kiện cùng tôi.
Tôi rất là bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói: "Tôi là công việc, cho phép anh làm càn sao?"
Nửa dỗ dành nửa nói chuyện, rốt cuộc làm anh bỏ suy nghĩ đó, nhưng cũng là sau nửa giờ chuyện, chúng tôi lại nói chuyện đến gần một giờ, lúc cúp điện thoại anh còn nói: "Đồng Diệp, trong mơ anh cũng sẽ nghĩ tới em."
Sauk hi cúp điện thoại, trong nháy mắt tôi mờ mịt. Đối với nhiệt tình của Từ Lỗi, tôi mâu thuẫn, có lúc anh giống như anh trai lớn quan tâm rồi tôi lại khát vọng, mâu thuẫn cùng khát vọng trong mâu thuẫn, tôi không biết đối mặt anh thế nào. Muốn từ chối anh để sua này anh đừng nữa quấy rầy cuộc sống của tôi, nhưng mỗi lần câu nói đó đến khóe miệng lại nuốt trở vào, tôi không mở miệng được. Từ Lỗi vô tội, anh chỉ là theo đuổi điều anh muốn, chỉ là tôi khép kín trái tim, đối với anh ngoại trừ cảm kích của em gái đối với anh thì không có gì nữa.
Tôi cho là mình có thể ngủ, nhưng một đêm này tôi cũng không ngủ, ngày hôm sau tôi mệt mỏi đi làm.
Cùng người thần bí nhân kia hẹn phỏng vấn ở khách sạn Đông Thịnh trong trung tâm thành phố, tôi cùng Tiểu Trương chuẩn bị dụng cụ và tài liệu, lái xe tới Đông Thịnh. Tiểu Trương lái xe, một chàng trai trẻ tuổi rất ưa thích nói chuyện, dọc theo đường đi cũng không yên tĩnh.
Lúc chúng tôi tới Đông Thịnh, người thần bí còn chưa tới, nghe nhân viên khách sạn nói còn ba mươi phút nữa anh mới tới. Ba mươi phút nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng mà đối vớitôi cùng Tiểu Trương mà nói giống như qua một thế kỷ. Một lần đợi là đợi chừng một giờ, đang lúc chúng tôi cho là anh sẽ không tới thì người bí ẩn đó đột nhiên tới.
"Tới rồi." Tiểu Trương hưng phấn nói.
Tôi đứng dậy chào đón nhân vật thần bí kia, khi thấy rõ tướng mạo của người đó thì tôi sợ ngây người.
"Là anh!" Tôi ngạc nhiên đến không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt.