Hóa ra người mà Cố Tiêu "để giành chỗ" là cậu, hóa ra dòng trạng thái Wechat kia thật sự chỉ dành cho mình cậu xem!
Trương Tư Nghị ngơ ngẩn, cả người giống như nằm trên một đám mây hồng nhạt mềm mại, ánh mặt trời vàng ươm khẽ vẩy lên người cậu, vô số bong bóng tình yêu bay lên xung quanh...
Hóa ra Cố Tiêu thật sự muốn mời cậu ở cùng, không phải anh thương hại cậu!
Cuối cùng Trương Tư Nghị cũng hiểu rồi, tại sao lần chơi nói thật hay thử thách năm trước, khi cậu hỏi Cố Tiêu "Người anh thích là ai", Cố Tiêu lại chọn thử thách; Khi cậu bảo Cố Tiêu đánh giá cậu, Cố Tiêu cũng chọn thử thách...
Ha ha he he he ha ha ha... Điều đó có nghĩa là Cố Tiêu không thể nói ra miệng, anh xấu hổ thôi! (>////<)
A, cậu thật sự ngốc quá đi!
Rõ ràng trước đây từng nghi ngờ rồi, tại sao khi ấy cậu không tự tin lên một chút? Không chắc chắn thêm một chút?
Nhưng nói đi thì phải nói lại, rốt cuộc Cố Tiêu thích cậu chỗ nào?
Học thức của cậu kém đối phương, khả năng chuyên môn bị đối phương bỏ xa mấy con phố, năng lực làm việc, chất lượng sinh hoạt, điều kiện kinh tế... đều thua kém đối phương. Ngoại trừ bối cảnh gia đình tốt hơn chút, nhưng Trương Tư Nghị không cảm thấy có chỗ nào đáng khoe khoang, hơn nữa Cố Tiêu không phải người ưa nịnh...
Trương Tư Nghị giơ tay véo khuôn mặt cười ngố của mình, vọt dậy khỏi giường, trái tim hoang mang phóng đến trước cái gương trong phòng vệ sinh.
Trong gương, cậu thấy khuôn mặt hốc hác tiều tụy bởi vì ngày hôm qua bị đả kích. Ngoài ra, hai ngày nay cậu không tắm rửa gội đầu, tóc tai rối loạn, cằm lún phún râu, vô cùng lôi thôi.
“A a a...” Nghĩ đến ban ngày Cố Tiêu đến đây thấy vẻ bề ngoài này của mình, Trương Tư Nghị tan vỡ ôm đầu, hối hận đến mức chỉ muốn đảo ngược thời gian quay về quá khứ!
Không những vậy, Cố Tiêu còn chứng kiến cậu làm mình làm mẩy, bị anh mắng đến chảy nước mắt nước mũi... Hic, quá nhếch nhác, thật không chấp nhận được. Có lẽ bây giờ trong lòng Cố Tiêu đã có vô số nhận xét xấu về cậu!
Trương Tư Nghị vội vã bật nước nóng để tắm rửa, không thể chịu nổi bộ dạng dơ bẩn và chán chường của bản thân thêm một giây nào nữa.
Tắm xong, cậu đỏm dáng bôi một lượng lớn toner lên mặt, vỗ vỗ xoa xoa, dùng nhiều toner tương đương với việc đắp mặt nạ... Mặc dù cậu có bôi quét tẩy rửa thế nào cũng không đẹp trai bằng Cố Tiêu, người đàn ông "đẹp bẩm sinh" đại gian đại ác kia!
- Nhưng thế thì sao chứ! Cố Tiêu thích cậu đấy! ~(≧▽≦)/~
Trương Tư Nghị trở về phòng, bổ nhào đầu lên giường, lúc này cậu mới phát hiện Cố Diêu bị cậu bỏ rơi trong một thời gian dài.
Cố Diêu: “Người đâu?”
Cố Diêu: “Sao không phản ứng gì?”
Cố Diêu: “Này! Ý anh là gì khi hỏi một đống lớn thế!”
Cố Diêu: “Anh trai em rốt cuộc thế nào?”
Cố Diêu: “[Thỏ con xù lông]”
...
Trương Tư Nghị vội vã trả lời: “A! Anh vừa mới đi tắm.”
Cố Diêu ở bên kia đã sợ đến chết khiếp, còn tưởng rằng cô nói sai gì rồi, hoặc là sau khi Trương Tư Nghị phát hiện chân tướng thì sợ hãi nhiều hơn vui thích, ngồi xổm ở góc phòng tự kỷ rồi...
Cố Diêu: “Nói chuyện không đầu không đuôi! Chỉ có anh mới thế thôi! (#‵′) 凸”
Trương Tư Nghị: “Xin lỗi xin lỗi!”
Trương Tư Nghị gửi cô nàng 6.6 tệ tiền lì xì bày tỏ đền bù và cảm ơn, ừm, cần phải lấy lòng em vợ tương lai trước... Nhưng cậu không định kể chuyện cậu thích Cố Tiêu cho đối phương biết, cười ha ha nói muốn đi ngủ.
Cố Diêu nhận tiền lì xì, ở trong lòng âm thầm phàn nàn một câu “Ít thế, thật keo kiệt”, thế nhưng khóe miệng cô lại cong lên - Phong bao đỏ thẫm đại diện cho việc vui đúng không? Khà khà!
Hai người chúc nhau ngủ ngon, Trương Tư Nghị bắt đầu nghĩ ngợi, Cố Tiêu thích cậu từ bao giờ?
Khi anh tặng thảo cầu nhỏ cho cậu? Chắc chắn là không, lúc ấy cậu mới vào làm, Cố Tiêu không có ấn tượng gì nhiều với cậu. Hơn nữa khi cậu mới được tuyển vào, Cố Tiêu vẫn rất nghiêm khắc và cay nghiệt với cậu!
Hay là khi cậu tặng Cố Tiêu đèn bí ngô? Trước khi ngủ đêm ở công ty hôm sau tỉnh dậy có cảm giác bị sờ mặt?
Vậy chẳng phải Cố Tiêu thật sự xem cậu là mẹ của con trai bí ngô của anh? (=_=)
Không không không, lý do này thật điên rồ, Cố Tiêu sao có thể ấu trĩ thế được!
...
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị khẳng định, thời điểm cậu đến nhà Cố Tiêu ngủ lại vào năm ngoái anh đã thích cậu rồi. Nói gì mà phòng cho khách toàn là tạp vật, chăn không đủ, chắc chắn đều là lừa gạt cậu, thật ra là muốn cậu ngủ với anh thôi? Cố Tiêu tên đáng ghét này!
... Ôi, bây giờ cậu cũng muốn ngủ cùng Cố Tiêu.
Trương Tư Nghị lăn qua lăn lại trên giường như một kẻ điên, trắng trợn nghĩ ngợi vẩn vơ tất cả những gì liên quan đến Cố Tiêu.
Có thể được người cậu tôn thờ, hâm mộ và thầm mến thích cậu, thật sự là chuyện hạnh phúc nhất trên đời!
Không được, cậu phải nhanh chóng để Cố Tiêu biết cậu cũng thích anh, muốn Cố Tiêu cảm nhận được cảm giác giống cậu... Nếu không lỡ đâu Cố Tiêu cảm thấy quá thất vọng, đột nhiên anh không thích cậu nữa thì làm sao giờ?
Nhưng dùng cách gì nói với anh được đây? Nói trắng ra “Em cũng thích anh” dường như quá đường đột.
Kì thật, lúc Cố Tiêu đề nghị cậu chơi đàn violin cho anh nghe, anh đã thích cậu rồi phải không?
“Đồ đáng ghét...”
Trương Tư Nghị đỏ bừng mặt lẩm bẩm một câu, trái tim đập thình thịch thình thịch...
Đặt cây đàn lên vai, cậu nhẹ nhàng chống cằm lên, gác vĩ lên dây đàn và bắt đầu kéo.
Âm thanh réo rắt và mượt mà truyền đi khắp phòng, động tác không còn máy móc, cũng không đơn thuần giải tỏa áp lực, lần đầu tiên, Trương Tư Nghị dồn tình cảm của mình đối với Cố Tiêu vào tiếng đàn.
- Anh muốn nghe "Summer", em sẽ kéo cho anh nghe.
Sáng sớm hôm sau, Trương Tư Nghị tràn đầy năng lượng mở mắt, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, tẩy rửa sạch sẽ rồi đi làm.
A, không khí bên ngoài thật tươi mát! Đoàn người đông đúc trong giờ cao điểm buổi sáng rất dễ thương! Cảm giác chen chúc trên tàu điện ngầm ấm áp biết bao!
Đi vào văn phòng làm việc của công ty thiết kế kiến trúc Không Biên Giới, đồng nghiệp nữ ngáp ngắn ngáp dài ở phía đối diện vẫy tay chào cậu.
Trương Tư Nghị phấn khởi nói: “Chào buổi sáng!!!”
Đồng nghiệp nữ lơ mơ nhìn cậu, ngạc nhiên quên ngậm miệng lại.
Chu Hồng Chấn đến sớm hơn Trương Tư Nghị vài phút, thấy vẻ mặt biểu hiện "Tôi yêu công việc" của cậu, hoàn toàn khác với người ngày hôm qua không hề lưu luyến rời phòng làm việc, anh ngạc nhiên hỏi: “Hôm qua em... đi đâu vậy?”
Trương Tư Nghị tùy tiện tìm lý do bị ốm qua loa giải thích với Chu Hồng Chấn, đường nhìn liên tục tập trung ở lối vào công ty - Tám giờ năm mươi lăm phút rồi, sao Cố Tiêu vẫn chưa tới? Đã nói "hẹn mai gặp lại", tại sao anh không đến sớm một chút!
Chu Hồng Chấn nhìn trời, bị ốm thế nào mà sau một ngày đã có thể hồi phục thành giống như được chích máu gà?
Tám giờ năm mươi tám phút, Cố Tiêu xuất hiện ở lối vào. Bỗng chốc đôi mắt Trương Tư Nghị lóe sáng, nhìn chằm chằm vào đối phương, nhưng chờ Cố Tiêu đến gần, cậu mau chóng cúi đầu, chỉ dám liếc trộm anh bằng khóe mắt.
Tầm mắt Cố Tiêu từ khi anh bước vào quét thẳng vào chỗ ngồi của Trương Tư Nghị, dễ dàng đụng phải đôi mắt trốn tránh của cậu.
Bốn mắt hai người nhìn nhau trong không trung, gần như mỗi một lần đụng chạm đều phát ra tia lửa điện.
Trương Tư Nghị không chịu nổi, dứt khoát không tránh né, dũng cảm nhìn lại, mặc cho luồng điện càng ngày càng mạnh, thúc đẩy đám bong bóng nhỏ hàm chứa "yêu thích" bốc lên từ đỉnh đầu cậu, từng cái bay ra rồi vỡ bụp...
Bụp! Thích anh~
Bụp! Thích anh~~
Bụp! Thích anh~~~
...
Cố Tiêu: “...”
Lần này Cố Tiêu rời đường nhìn đi trước tiên. Anh giơ tay lên, che khóe miệng, khẽ ho một tiếng, đuôi mắt lóe lên sự vui mừng nhè nhẹ. Anh chậm rãi bước qua chỗ ngồi của Trương Tư Nghị, đi vào phòng làm việc của mình.
Trương Tư Nghị cảm thấy như giành được một ván hòa, nâng biểu ngữ chiến thắng, miệng cười ngoác tận mang tai.
... Nhưng nhìn lâu cũng không xong, cậu rất muốn bổ nhào vào anh, gừ!
Một lát sau, Cố Tiêu nhắn tin bảo Trương Tư Nghị vào phòng anh.
Trương Tư Nghị giống như một con Pókemon được công cụ hình cầu Póke ball thả ra, xuất hiện trước mặt Cố Tiêu trong ba giây: “Cố công ~ anh tìm em!” (⊙v⊙)
Cố Tiêu: “...”
Trương Tư Nghị chớp mắt, ngồi trước mặt Cố Tiêu chờ anh giao nhiệm vụ.
Cố Tiêu lại ho nhẹ lần nữa. Anh đưa cho cậu một ít tài liệu, bình tĩnh nói: “Đây là dự án thiết kế nhóm khách sạn trong một khu vực phát triển du lịch của thành phố X tỉnh Vân Nam, còn liên quan đến thiết kế mốc cảnh quan độc lập. Đầu tiên em xem xét tình trạng và bối cảnh dự án, thực hiện một số chuẩn bị cơ bản, chờ hai ngày nữa Đào Phỉ đệ trình phương án thiết kế trung tâm thương mại cao tầng, anh sẽ bảo cậu ấy tham gia cùng em.”
... Đào Phỉ!
Nghe họ tên người này, Trương Tư Nghị vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng mà Cố Tiêu đã nói anh tuyển Đào Phỉ vào công ty để cậu ta dẫn dắt cậu, họ chắc chắn phải cộng tác với nhau... Aiz, coi như nể mặt Cố Tiêu, tạm thời cậu sẽ không ghét cậu ta.
Cố Tiêu thấy cậu cầm tài liệu rồi nhưng vẫn ngồi tại chỗ, nhịn không được mà hỏi: “Ừm... Em còn có chuyện gì không?”
Trương Tư Nghị: “... Không ạ.”
Nhìn anh thêm một chút không được sao? Rõ ràng thích em mà còn kiềm chế như vậy! Trương Tư Nghị mím môi bước ra khỏi phòng làm việc của Cố Tiêu, trong lòng hơi phiền muộn, nhưng lại ngọt ngào bắt đầu nhiệm vụ mới.
Dự án mới nằm gần châu tự trị[1] dân tộc Thái, giai đoạn trước chuyên môn tìm tài liệu công việc nên Trương Tư Nghị đã rất thành thạo. Đang tập trung làm, cậu thấy Đào Phỉ mang theo một tập bản vẽ in màu đi vào phòng làm việc của Cố Tiêu.
Trương Tư Nghị phân tâm sự chú ý của mình một cách vô thức. Vài phút sau, văn phòng phía sau truyền đến tiếng hai người cãi cọ. Cậu ở gần đó nhất nên nghe được vô cùng rõ ràng -
Đào Phỉ: “Cấu trúc dầm cột thông thường không kinh tế trong trường hợp các tầng được xếp chồng lên nhau như thế này.”
Cố Tiêu: “Đừng mong đợi quá nhiều vào công nghệ xây dựng trong nước. Phương án của em chỉ khả thi về mặt lý thuyết, khi xây dựng thực tế sẽ gặp nhiều cản trở.”
Đào Phỉ: “Anh quá bảo thủ! Những thứ mới cần được thử nghiệm!”
Cố Tiêu: “Nhưng phương án của em đã vượt quá phạm vi mà chủ đầu tư sẵn sàng mạo hiểm.”
Đào Phỉ: “Anh chưa để chủ đầu tư xem qua, sao anh biết?”
Cố Tiêu: “Lời tuyên bố của kinh nghiệm... Ngoài ra, vật liệu cho lớp bên ngoài đã thay đổi, đừng chạy theo phong cách đẳng cấp quá nhiều, có vẻ lạc đề sai nhịp...”
Tiếp theo là âm thanh “rầm rầm” giống như tiếng đập bàn, ngay sau đó Đào Phỉ tức tối cầm bản vẽ đẩy cửa bước ra, nhân viên xung quanh đều ngẩng đầu nhìn sang.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nổi giận của Đào Phỉ, mọi người đều hơi khiếp sợ.
Đào Phỉ xé bản vẽ, tiện tay nhét vào thùng rác bên cạnh bàn làm việc của Trương Tư Nghị rồi đi về phía bàn làm việc của cậu ta. Nhưng ngồi chưa được vài giây, cậu ta vội vàng đứng dậy, bước về phía khu vực ăn uống, có thể cậu ta không muốn bị ánh mắt các đồng nghiệp xung quanh xem xét.
Mọi người không dám thở mạnh, Trương Tư Nghị thậm chí còn sợ hãi hơn, what the fuck, tính tình nóng nảy như thế làm sao làm việc chung với người khác được!!
[1] Châu tự trị ở Trung Quốc là các đơn vị hành chính cấp địa khu (thấp hơn tỉnh, lớn hơn huyện) nơi mà các sắc tộc thiểu số ở Trung Quốc được hưởng những quyền tự trị nhất định.