Ba ngày nghỉ lễ thoáng cái trôi qua, vào ngày mùng ba tháng năm, ba người lên đường trở về Hải Thành.
Buổi tối sau khi về nhà, Cố Tiêu đến cửa hàng thú cưng để đón Trấn Trạch, Trương Tư Nghị ở nhà sắp xếp lại ảnh chụp.
Nhờ chuyến du lịch này mà Trương Tư Nghị thu hoạch được tương đối khá, trừ mấy ngày ngủ nghỉ trải nghiệm ở khách sạn cao cấp, cậu biết thêm được rất nhiều kiến thức liên quan đến kiến trúc dân tộc Thái, hai miếng thẻ nhớ dung lượng 8G của máy ảnh đều tràn đầy.
Cả đêm Trương Tư Nghị phân loại và lưu trữ các bức ảnh, sau khi tổng kết quy nạp, còn mở sổ ghi chép của bản thân ra xem lại một lần.
Hiện tại cậu chỉ hi vọng dự án này chắc chắn được thông qua, nếu không cậu sẽ nợ Đào Phỉ một khoản tiền lớn, ước chừng làm đến cuối năm cũng không trả hết! (=_=)
Cố Tiêu thấy cậu cố gắng như thế, ngoài mặt tỏ vẻ vui mừng. Hành trình mấy ngày khiến hai người đều rất mệt mỏi, nghĩ đến ngày mai còn phải đến công ty làm việc, đêm đó anh cũng không vuốt ve an ủi nhiều với Trương Tư Nghị.
Sáng sớm hôm sau, Trương Tư Nghị đi làm với quyết tâm đập nồi dìm thuyền.
Khi đến công ty, Đào Phỉ vẻ mặt nghiêm túc gọi cậu đi vào phòng họp thảo luận.
Trương Tư Nghị cảm thấy có cái gì đó không đúng, làm sao Đào Phỉ giống như biến thành một người khác chỉ trong vòng một đêm? Lúc trò chuyện, cảm giác này càng rõ ràng hơn, bởi vì tốc độ nói chuyện của đối phương nhanh gấp đôi so với bình thường!
... Có lẽ Đào Phỉ cũng cảm nhận được áp lực “tiền phí khách sạn"? (=_=)
“Chỉ có hai người chúng ta thực hiện giai đoạn đầu của dự án này, ngày mười lăm tháng năm báo cáo dự án lần thứ nhất, bên A tự mình đến thăm công ty chúng ta, cho nên trừ thời gian đi lại, từ hôm này trở đi tính cả ngày thứ bảy và chủ nhật thì tổng cộng còn mười một ngày...” Đào Phỉ gõ nhẹ vào tập phân công nhiệm vụ dự án trên bàn, nói, “Trong mười một ngày này, chúng ta cần cung cấp khái niệm thiết kế sơ bộ, trong đó bao gồm quy hoạch địa hình, thiết kế du lịch và thiết kế khái niệm kiến trúc...”
Trương Tư Nghị mê man nói: “Thiết kế du lịch là cái gì?”
Đào Phỉ: “Thiết kế du lịch là một thiết kế chuyên về nội dung du lịch và cung cấp các ý tưởng thiết kế dịch vụ mềm. Ví dụ như lần này chúng ta đi núi Cảnh Mại, xung quanh đều có nhiều loại dịch vụ giải trí hỗ trợ khác, như đến thăm nhà máy sản xuất chè Phổ Nhĩ, thăm làng cổ và người dân tộc La Hô... Khách du lịch không chỉ muốn ở, mà họ còn muốn du ngoạn. Điều các nhà thiết kế kiến trúc cần làm chính là thiết kế môi trường cho những nội dung vui chơi này, cung cấp địa điểm hỗ trợ. Về nội dung thiết kế du lịch, không cần chúng ta lo lắng, chúng ta chỉ cần làm các ý tưởng khái niệm. Sau đó có thể thuê một công ty chuyên về thiết kế du lịch làm những nội dung này.”
Trương Tư Nghị gật gật đầu: “Hiểu rồi.”
Đào Phỉ: “Nhưng nhiệm vụ của chúng ta không hề dễ dàng. Quy hoạch hơn một trăm héc ta địa hình du lịch, bao gồm ý tưởng thiết kế một khách sạn cao cấp tích hợp, hai mươi biệt thự du lịch cao cấp đơn lẻ trở lên, và thiết kế cảnh quan một khu vườn chè xanh, một tháp quan sát làm cột mốc...”
Trương Tư Nghị vừa nghe “hơn một trăm héc ta” liền sợ hãi, mặc dù mảnh đất này chỉ bằng một nửa so với diện tích của mảnh đất đấu thầu quy hoạch của thành phố Z, nhưng phương án quy hoạch của mảnh đất ở thành phố Z là do một tổ lớn của họ thực hiện hơn hai mươi ngày, bây giờ mảnh đất này chỉ có hai người họ làm, thời gian vỏn vẹn mười một ngày, thật sự có thể làm xong sao?
Sau khi Đào Phỉ nói xong, một lần nữa dùng ngón tay chụp mặt bàn, cảm khái: “Thời gian thật eo hẹp!”
Trương Tư Nghị không thể không trợn tròn mắt và thốt lên: “Là ai trước đó khoác loác nói rằng thiết kế này có thể làm xong trong ba hoặc năm ngày?”
Đào Phỉ liếc mắt nhìn cậu, nói: “Ba, năm ngày thì có ba, năm ngày cách làm, hơn mười ngày cũng có hơn mười ngày cách làm. Ba đến năm ngày, chúng ta chỉ có thể vẽ một chiếc bánh nướng cho Bên A, nhưng mà mười ngày trở lên...”
Vẻ mặt Trương Tư Nghị tò mò nhìn Đào Phỉ.
Kết quả Đào Phỉ nói: “Thì vẽ một cái bánh nướng vừng đi.”
Trương Tư Nghị: “Phụt ---!”
Cậu cứ tưởng là Đào Phỉ sẽ nói ra những lời sâu sắc nào khác! Không ngờ vẫn là vẽ bánh nướng!
Trương Tư Nghị tức giận nói: “Vẽ bánh nướng thế nào? Vẽ bánh nướng không phải là lừa dối người khác à?”
Đào Phỉ nhướng mày: “Sao lại thế được, vẽ bánh nướng càng tinh tế thì càng hấp dẫn. Đàn anh nói, Bên A không chỉ chọn công ty chúng ta làm phương án này, họ còn tìm GA làm thiết kế ý tưởng. Nếu mười ngày sau chúng ta thành thật tặng cho Bên A một cái bánh, họ cảm thấy ăn rất ngon, nhưng họ lại nghĩ rằng chúng ta bán bánh quá đắt, trực tiếp mang theo bánh bỏ chạy thì làm thế nào bây giờ? Vậy chẳng phải chúng ta cái được không bù nổi cái mất?”
Trương Tư Nghị: “... Còn có chuyện như thế sao?”
“Tất nhiên, khi tôi chưa chính thức đi làm từng nghe được nhiều chuyện lừa đảo thế này rồi. Vì vậy, lần này trước hết chúng ta hãy vẽ một chiếc bánh lớn thật đẹp. Làm không xong cũng không sao, nhưng phải để Bên A biết, chúng ta có thể làm được!” Đào Phỉ cười xấu xa, tiếp tục nói: “Sau đó, chúng ta lại chọn một phần trong đó, làm ra chút đồ vật thực tế, tương đương với việc để Bên A thử cắn trước một miếng, họ cảm thấy ngon miệng, cho tiền rồi, ký hợp đồng rồi chúng ta mới tiếp tục cho họ ăn.”
Trương Tư Nghị lắng nghe, không ngừng lắc đầu, quỷ quyệt, quỷ quyệt, thực sự quỷ quyệt!
Nhưng rất nhanh cậu loại toét miệng cười ngây ngô - cậu cảm thấy yên tâm vì Đào béo lòng dạ nham hiểm này sử dụng âm mưu và mánh khóe với người khác! (≧▽≦)
Đào Phỉ: “Được rồi, vẽ bánh nướng cũng cần thời gian và sức lực, không nói nhiều lời vô nghĩa, tiếp theo chúng ta phân công hợp tác. Tôi phụ trách làm quy hoạch địa hình, cậu chịu trách nhiệm tìm hình ảnh khái niệm mục đích tương ứng với từng khối, xác định phương hướng thiết kế.”
“Hình ảnh khái niệm mục đích” là thông qua hiển thị một số ảnh chụp án lệ trình bày cho Bên A phong cách mà nhà thiết kế có thể sẽ sử dụng làm phương hướng thiết kế. Nếu Bên A hứng thú với những án lệ này, tương đương với việc nhà thiết kế hiểu được sở thích của Bên A. Nếu Bên A không hài lòng với án lệ, điều này cũng cho phép nhà thiết kế tránh đi đường vòng. Đây là một trong những phương pháp điển hình của “vẽ bánh nướng”.
Sau khi phân công lao động xong, Đào Phỉ bất ngờ ngước lên và nhìn chằm chằm vào Trương Tư Nghị một cách hung hăng: “Dự án này, nhất định phải giành được!”
Trương Tư Nghị hiểu những gì đối phương muốn bày tỏ, vươn tay kiên định nói: “Ừm! Chắc chắn phải giành được!”
Một cái bắt tay giữ hai người đàn ông đạt thành tình đồng đội - Tất cả vì chi phí khách sạn!
Trong thời gian tiếp theo, Đào Phỉ mang theo Trương Tư Nghị trải nghiệm cái gọi là “Chơi hết mình, làm cũng hết mình!”
Đào Phỉ bắt đầu chế độ “tham công tiếc việc” chỉ có hơn chứ không hề thua kém Cố Tiêu. Trong hai ngày đầu tiên họ tăng ca đến hơn chín giờ tối, Đào Phỉ còn nhớ rõ hết giờ phải về nhà, bắt đầu từ ngày thứ ba, cậu ta liền mang đồ vệ sinh đến công ty, nói là không muốn bị gián đoạn ý tưởng thiết kế.
Giữa trưa ăn cơm hộp của công ty, buổi tối cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới mở cửa hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, còn có giao hàng toàn thành phố, có thể gọi bữa tối bất cứ lúc nào. Đào Phỉ dành thời gian làm việc gần mười tám giờ mỗi ngày.
Trương Tư Nghị bị ảnh hưởng, cũng mong muốn được cùng Đào Phỉ ở lại công ty, thiêu đốt sinh mệnh với cậu ta!
Thế nhưng bây giờ cậu là người có gia đình, không thể thích làm gì thì làm. Mỗi ngày mười giờ tối, Cố Tiêu đúng giờ xuất hiện gõ bàn thiết kế của cậu, thúc giục cậu về nhà đi ngủ.
Không biết ngày không biết đêm, một tuần trôi qua, Trương Tư Nghị đều làm thêm vào thứ bảy và chủ nhật.
Đến tối ngày mười một tháng năm, kế hoạch quy hoạch của Đào Phỉ đã gần hoàn thành, hai người hào hứng tập trung lại để thảo luận: “Nơi đây là một khu biệt thự, được xây dựng dựa vào lưng núi. Căn cứ vào địa hình khác biệt, thiết kế mỗi ngôi biệt thự là hoàn toàn khác nhau. Mặt biệt thự hướng ra vùng nông thôn xanh, cũng có thể làm bể bơi ngoài trời giống như Cảnh Mại Brilliant Resort and Spa. Bể bơi kết nối trực tiếp với chân trời, tựa như một mặt gương nước không có giới hạn!”
“Tuyệt vời!” Trương Tư Nghị dường như đắm chìm trong sự phấn khích!
Cậu vừa nghe vừa nhìn bản vẽ, nhìn thấy bản đồ quy hoạch vùng nông thôn xanh, hệt như phát hiện lục địa mới, hỏi: “A, đây là hình hồ lô phải không?”
Đào Phỉ vui vẻ nói: “Ha ha, đúng rồi, bởi vì bên cạnh có bộ tộc La Hô sinh sống, tôi liền dùng yếu tố hồ lô, cậu cảm tháy thế nào?”
Trương Tư Nghị: “Like! Thật ra tôi cảm thấy đợi đến khi làm đèn đường, cũng có thể làm đèn hồ lô.”
“Ừm, nhớ kỹ trước, đến lúc đó có thể trình bày với Bên A.” Đào Phỉ quay đầu hỏi Trương Tư Nghị, “Cậu làm thiết kế tháp quan sát thế nào rồi?”
Sau khi Trương Tư Nghị tìm được hình ảnh mục đích, Đào Phỉ liền giao nhiệm vụ thiết kế tháp quan sát cho cậu. Tính đến hôm nay, cậu đã làm ba phương án, lúc này chiếu từng cái lên cho Đào Phỉ xem: “Phương án đầu tiên là "Tháp tre", không phải dân tộc Thái làm không ít nhà sàn truyền thống sao? Mà còn đều là tre đã được gia công, tôi muốn lấy vật liệu ngay tại địa phương làm tháp quan sát tương đối truyền thống, nhưng thực hiện một chút thay đổi của kiểu dáng bên trên, hình dáng hơi giống "ống nhòm"... Phía dưới ao nước vòng quanh, trong ao trồng hoa sen, một hàng rào tre cắm xung quanh ao, tạo nên cảm giác "vườn nhà"...”
Đào Phỉ sờ cằm: “Không tệ, kiểu dáng này khiến tôi nhớ đến thiết kế của Toyo Ito[1].”
Trương Tư Nghị dường như có thần giao cách cảm với Đào Phỉ, kích động nói: “Ừm! Lúc ấy tôi liên hệ hoa văn "nan tre" của dân tộc Thái và hoa văn trong xử lý kiến trúc của Toyo Ito.”
Đào Phỉ cười nhìn cậu một chút: “Ý nghĩ của cậu rất linh hoạt nha, trước kia xem nhẹ cậu rồi!”
Trương Tư Nghị cười “hì hì”, tiếp tục nói: “Thiết kế thứ hai bắt nguồn từ "lông của con công", toàn bộ tháp quan sát giống như là dáng dấp ngạo mạn bốn phương của một con chim công. Thân tháp lấy vật liệu vân gỗ làm khung xương, bên trên lớn, bên dưới nhỏ, thể hiện tư thế đứng tao nhã xinh đẹp của con công, bên ngoài dùng ý tưởng phần đuôi trước tương tự hoa văn vảy cá của chim công...”
Đào Phỉ liên tục tán thành, Trương Tư Nghị càng nói càng hưng phấn, lần đầu tiên cảm thấy thiết kế kiến trúc thực sự rất thú vị!
Đúng lúc này, Cố Tiêu từ văn phòng đi ra thúc giục cậu: “Trương Tư Nghị, chuẩn bị đi, đến lúc về rồi.” Anh phân phó xong liền trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Trương Tư Nghị xem như cảm nhận được cảm giác bị người khác “cắt ngang mạch suy nghĩ”, vô cùng buồn bực.
Cậu thả bản thiết kế trong tay xuống, đi đến phòng làm việc của Cố Tiêu, nói với anh: “Cố công, đêm nay em muốn cùng Đào Phỉ ở công ty thức đêm.”
Cậu cứ tưởng Cố Tiêu sẽ đồng ý, có cấp dưới dốc sức làm việc không phải là chuyện mỗi người cấp trên đều vui vẻ sao? Hơn nữa một người công và tư rõ ràng như Cố Tiêu, chắc sẽ không ghen tuông vì chuyện này chứ? Cho dù cậu có ở lại công ty, cậu và Đào Phỉ cũng ở hai phòng khác nhau mà.
“Không được là không được.” Câu trả lời của Cố Tiêu có vẻ hơi bá đạo, “Tiến độ của dự án ở Vân Nam chưa khẩn cấp đến mức cần hai người đều phải tăng ca thức đêm.”
Trương Tư Nghị vội vàng nói: “Nhưng mỗi ngày Đào Phỉ đều ở công ty, nếu em trở về, em sẽ áy náy. Còn bốn ngày nữa là phải báo cáo, bọn em cùng nhau chịu đựng mấy ngày, có thể làm thêm nhiều việc trước khi báo cáo.”
Cố Tiêu cau mày nói: “Buổi tối mỗi ngày đều tăng ca đến mười giờ còn chưa đủ à? Vì ở cùng em, anh phải đổi thời gian dắt chó sang buổi sáng.”
Hơn nữa, buổi sáng anh còn dậy sớm hơn Trương Tư Nghị nửa giờ để dậy dắt chó, không để Trương Tư Nghị đi với anh là vì muốn cậu ngủ thêm một lát, làm đến mức này mà Trương Tư Nghị lại muốn bỏ rơi anh cùng Đào Phỉ ở công ty thức đêm? Cho dù thức sáng đêm, hiệu suất công việc có thể cao bao nhiêu?
Đang định khuyên cậu, Trương Tư Nghị lại nói: “Anh không cần phải ở cùng em, anh có thể về trước mà.”
Cố Tiêu tỏ ra vô cùng kinh ngạc, trong một chớp mắt lóe lên rất nhiều biểu cảm trên khuôn mặt, mở miệng, cuối cùng anh chỉ nói ba từ: “Tùy em thôi.”
Đột nhiên, Trương Tư Nghị hối hận về quyết định này, cũng hơi bất ngờ trước giọng nói lạnh lùng đột ngột của Cố Tiêu, nhưng cậu không biết đến cùng mình nói gì sai. Cậu thông cảm với Cố Tiêu, không để anh cùng cậu tăng ca, cái này có gì không đúng?
Sau đó, Cố Tiêu không cho cậu thời gian phản ứng, anh xách cặp công văn rời công ty trước.
Trương Tư Nghị mang vẻ mặt thất thần trở về bên cạnh Đào Phỉ, đối mặt với phương án còn chưa thảo luận xong, có chút không nói nổi nữa.
Đào Phỉ kì lạ hỏi: “Làm sao thế?”
Trương Tư Nghị thấp giọng nói: “Tôi đã nói với Cố công ở lại với anh tối nay.”
Đào Phỉ bật cười một tiếng: “Thức đêm gì chứ, cậu muốn về thì cứ về đi, tôi độc thân, ở lại công ty cũng không sao, nhưng cậu thì khác... Đàn anh đâu rồi?”
“Anh ấy về rồi.” Trương Tư Nghị không hiểu sao có chút tủi thân.
Đào Phỉ: “...”
Trương Tư Nghị cắn răng, nổi giận nói: “Tôi không quay về, đã làm cùng thì phải chia ngọt xẻ bùi, chỉ vài ngày nữa thôi.”
Đào Phỉ im lặng, nhưng cũng hơi cảm động, kẹp cổ Trương Tư Nghị rung lắc: “Cố lên!”
[1] Ito Toyo (sinh ngày 01 tháng 6 năm 1941) là một kiến trúc sư Nhật Bản nổi tiếng với việc tạo ra kiến trúc khái niệm, trong đó ông tìm cách đồng thời thể hiện thế giới vật chất và ảo. Ông là một nhân vật tiêu biểu hàng đầu của kiến trúc chú tâm vào các khái niệm hiện đại của một thành phố "mô phỏng", và đã được gọi là "một trong những kiến trúc sư sáng tạo và có ảnh hưởng nhất của thế giới."
Vào năm 2013, Ito đã được trao tặng giải Pritzker, một trong những giải thưởng kiến trúc uy tín nhất.