Đối mặt với câu hỏi của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu vẫn giữ im lặng, không nói anh bị ốm từ bao giờ, cũng không trả lời tại sao anh không nói cho cậu biết, khiến Trương Tư Nghị gấp gáp đến mức chụp tay lên vai anh, dữ dằn ép hỏi: “Nhanh nói đi chứ, hay là anh muốn phớt lờ em?”
Cả người Cố Tiêu cứng đờ, lúc này anh mới lên tiếng trả lời: “Anh không có...”
Trương Tư Nghị nôn nóng đến nỗi đôi mắt đỏ hoe: “Vậy tại sao anh không nói cho em? Em không phải là bạn trai của anh sao?”
Cố Tiêu xúc động khủng khiếp bởi câu nói này, anh mê đắm nhìn Trương Tư Nghị, như thể lần đầu tiên anh quen biết cậu. Im lặng mấy giây, anh mới nhỏ giọng nói ra: “Đã ba, bốn ngày rồi, ban đầu chỉ là cổ họng không thoải mái, anh nghĩ nó sẽ sớm ổn thôi, không quan tâm lắm, là anh đánh giá cao sức đề kháng của bản thân.”
Trương Tư Nghị: “...” Ba, bốn ngày rồi? Trời ơi! Vậy mà cậu vẫn luôn không phát hiện! Đến cùng là Cố Tiêu giả vờ quá giỏi hay là cậu vô tâm?
Thật vậy, vì chiến tranh lạnh, những ngày này cậu không nói chuyện với Cố Tiêu, nên cũng không phát hiện Cố Tiêu bất thường. Cuộc chiến tranh lạnh của họ cũng bắt đầu từ bốn, năm ngày trước, chẳng lẽ Cố Tiêu bị nhiễm lạnh vì để cửa cho cậu vào ban đêm?
Nghĩ đến khả năng này, Trương Tư Nghị áy náy muốn chết, người bị ốm không phải cậu nhưng cậu lại biến thành người muốn khóc.
Cố Tiêu ngừng một chút, vươn tay vuốt ve đầu Trương Tư Nghị, còn an ủi ngược lại: “Không nói cho em biết là không muốn em quá lo lắng, là người đều sẽ bị cảm lạnh, qua mấy ngày thì tốt rồi, không đáng chuyện bé xé ra to.”
Những người đã có thói quen mạnh mẽ sẽ dần quên đi cách cư xử yếu đuối, Cố Tiêu cũng thế, cho đến giờ phút này, anh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, duy trì bộ dạng trưởng thành chín chắn mà người lớn tuổi nên có.
Nhưng Trương Tư Nghị làm sao không đau lòng được, cậu hối hận đến mức muốn hung hăng đánh vào đầu mình mấy cây gậy - Chịu thua trước sẽ chết sao? Rút ra một đêm về nhà đi ngủ sẽ chết sao? Mày xem Cố Tiêu bị mày giày vò thành cái dạng gì! Có lẽ anh phát ốm vì mày!
“Thật xin lỗi, là em không tốt...” Trương Tư Nghị đổ tất cả sai lầm lên người mình, nắm lấy tay Cố Tiêu cọ vào mặt cậu, hối lỗi nói, “Về sau em sẽ không tiếp tục thức đêm ở công ty, mỗi ngày em đều cùng anh về nhà đi ngủ.”
Trương Tư Nghị nghĩ rằng Cố Tiêu tức giận vì điều này, không ngờ Cố Tiêu lắc đầu nói: “Anh không giận em chuyện đó, anh giận em...” Anh nói đến đây đột ngột dừng lại, dường như khó mở miệng mà hơi nghiêng đầu đi.
Trương Tư Nghị cầm chặt tay anh hỏi đến cùng: “Giận em cái gì, nói đi!”
Cố Tiêu thở dài, một lần nữa nhìn về phía cậu, ánh mắt lấp lóe nói: “Anh giận em nói với anh... không cần anh ở cạnh, để anh về nhà trước.”
Đúng vậy, trước đây, nếu một nhân viên tình nguyện làm thêm giờ để đẩy nhanh tốc độ, Cố Tiêu sẽ rất vui mừng. Hơn nữa, Đào Phỉ và Trương Tư Nghị đều là người lớn, không phải là con gái mà cần được chăm sóc đặc biệt. Nếu họ tự nguyện tăng ca thức đêm, anh không cần quản lý nhiều.
Tuy nhiên, bây giờ khác trước, Trương Tư Nghị không chỉ là cấp dưới của anh mà còn là người yêu của anh. Chính bởi vì phân chia rạch ròi giữa công việc và sinh hoạt, nên đây là lần đầu tiên Cố Tiêu cảm nhận được sự mâu thuẫn này - Anh không muốn công việc chiếm dụng quá nhiều thời gian riêng tư của anh và Trương Tư Nghị.
Anh biết Trương Tư Nghị gấp gáp làm dự án, nên anh đổi thời gian dắt chó sang buổi sáng, để cậu được ngủ thêm nửa tiếng, sáng sớm nấu cơm cho Trương Tư Nghị, ban đêm cùng cậu tăng ca đến mười giờ... Anh làm nhiều như vậy, chính là hi vọng dù Trương Tư Nghị có bận rộn đến đâu, cậu vẫn có thể dành cho anh một chút thời gian mỗi ngày.
Tuy nhiên, khi nghe thấy Trương Tư Nghị nói với anh “Anh có thể không cần đợi em”, anh cảm thấy tất cả những nỗ lực và cố gắng của mình đều bị phủ định, cuộc sống chung mà anh đang cố gắng tạo ra đã bị Trương Tư Nghị từ chối.
... Nhưng mà điều đáng ghét hơn nữa là họ đang trong "giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt", nếu như lúc này Trương Tư Nghị đều không cần anh, Cố Tiêu không biết về sau sẽ thế nào.
Anh muốn thuyết phục bản thân cư xử như một người trưởng thành lý trí, nhưng anh không làm được.
Anh không chỉ tức giận Trương Tư Nghị nói ra những lời đó, mà vì câu nói này anh còn tức giận với chính mình, bản thân như vậy khiến anh cảm thấy lạ lẫm, cảm thấy sợ hãi, thật sự giống như một đứa trẻ giận hờn linh tinh.
Do đó, anh ta chỉ có thể một mình buồn bã, trốn tránh chất vấn của Trương Tư Nghị. Anh chỉ có thể chờ đợi dự án kết thúc, chờ họ bình tĩnh lại, rồi tìm giải pháp.
Nhưng anh phải thừa nhận rằng anh đợi Trương Tư Nghị trở về mỗi đêm, để cửa cho cậu như một thằng ngốc, hi vọng khi cậu kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, khoảnh khắc cúi đầu trong đêm khuya vắng vẻ, có thể nhớ rằng một người đang chờ cậu về nhà.
Trương Tư Nghị ngơ ngác, không ngờ Cố Tiêu lại bởi vì câu nói đó mà tức giận, nhưng nghĩ kỹ cũng đúng thôi, thái độ của Cố Tiêu sau câu nói đó mới thay đổi. Lúc trước đầu óc cậu còn đang xoắn xuýt vấn đề “Em cố gắng làm việc mà anh còn tức giận”, bây giờ đặt mình vào vị trí của người khác ngẫm nghĩ mới chậm chạp phản ứng được câu nói đó của cậu tổn thương người khác bao nhiêu.
Cậu bối rối giải thích: “Em không có ý gì khác, em chỉ muốn thông cảm với anh. Hơn nữa, thời gian của anh quý giá như vậy, anh còn vì em mà điều chỉnh thời gian dắt chó đi dạo, nên em cảm thấy áy náy, em không muốn anh quá vất vả mới nói vậy.”
Cố Tiêu vuốt ve mặt cậu, nói: “Tư Nghị, trong công ty, anh hiếm khi cùng nhân viên làm thêm giờ trừ khi đó là dự án mà anh chịu trách nhiệm. Anh đã giao dự án này cho Đào Phỉ phụ trách, tăng ca cùng em không phải là trách nhiệm của anh. Anh ở lại muộn với em như vậy, chỉ là bởi vì, em là bạn trai của anh.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu dừng một chút, hơi khó khăn nói tiếp: “Đương nhiên, dù anh có ở bên em muộn thế nào, đều là chuyện từ nội tâm anh sẵn lòng làm cho em, cho nên khi đó, anh từ chối việc em yêu cầu ở lại thức đêm cùng Đào Phỉ, cũng chỉ mong từ nội tâm em vì anh mà nhượng bộ một chút... Nếu em nói muốn ở lại thêm một giờ, ngay cả khi không còn tàu điện ngầm, chúng ta bắt taxi trở về, anh cũng không ngại ngần... Nhìn thấy em cố gắng như vậy, anh rất vui...”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi...” Nghèo túng ngôn từ nên Trương Tư Nghị chỉ có thể nói ra ba chữ này, trong lòng cậu vừa tội lỗi vừa ngọt ngào, làm sao bây giờ, cậu cảm thấy từ đầu đến đuôi mình là một thằng ngốc, luôn hiểu lầm Cố Tiêu, thật muốn đập đầu vào tường!
Cố Tiêu dùng tay che miệng cậu, không cho cậu nói xin lỗi: “Anh cũng có sai, anh quá độc đoán, có lẽ anh đã quen thể hiện sự cứng rắn mạnh mẽ ở trong công ty, nên không nói lời dễ nghe, anh chỉ là... muốn ở bên cạnh em nhiều hơn một chút.”
Trương Tư Nghị suýt cảm động phát khóc, cái gì gọi là “Không nói lời dễ nghe”, nếu như cái này không gọi là “lời dễ nghe”, vậy thì còn lời gì mới êm tai?
Hai người nhìn nhau âu yếm, đột nhiên họ cùng nhau bật cười như những kẻ ngốc, giống như trong chớp mắt tâm ý tương thông.
Aiz, nếu khi đó họ có thể nghiêm túc nói chuyện và kiên nhẫn giải thích như bây giờ, họ sẽ không hành hạ nhau trong nhiều ngày như vậy.
Trương Tư Nghị cúi xuống, nằm trên người Cố Tiêu, ôm Cố Tiêu như một con gấu koala, thì thầm: “Chúng ta về sau có thể không chiến tranh lạnh không? Miệng em rất ngốc, nếu nói sai điều gì đó, anh hãy nói thẳng với em được không? Mấy ngày nay anh không để ý đến em, em thật sự rất khó chịu.”
Cố Tiêu vuốt ve lưng cậu, nói: “Được.” Những ngày này, anh làm sao dễ chịu được chứ.
Trương Tư Nghị như một đứa bé yêu cầu: “Ai chiến tranh lạnh người đó là chó con.”
Cố Tiêu: “...”
Trương Tư Nghị: “Sao anh không nói gì?”
Cố Tiêu: “Ừ... Được.”
Trương Tư Nghị lại làm nũng, nói: “Em rất nhớ anh, mặc dù bề bộn nhiều việc, nhưng em vẫn luôn nhớ anh. Em giận anh chiến tranh lạnh với em, rất muốn nói chuyện với anh nhưng sợ anh phớt lờ em... Em còn muốn cho anh xem bản thiết kế của em, Đào Phỉ cũng khen em đấy.”
Nghe thấy giọng điệu nũng nịu của người yêu, Cố Tiêu buồn cười: “Tốt lắm tốt lắm, em rất giỏi.”
Trương Tư Nghị: “...” Làm sao nghe có vẻ qua loa vậy?
Cố Tiêu vỗ nhẹ mông Trương Tư Nghị, khó nhọc nói: “Nhưng mà em trước tiên xuống khỏi người anh đi, anh sắp bị em đè chết...”
Thanh niên sáu mươi lăm, bảy mươi kilôgam áp lên người một người bệnh, Cố Tiêu muốn chống đỡ thêm một lát nhưng lực bất tòng tâm.
Cố Tiêu: “Uống rồi, yên tâm đi, anh biết chăm sóc bản thân... Ngược lại em đấy, nhanh đi đánh răng rửa mặt, miệng đầy mùi miến chua cay, vừa rồi sắp sặc chết anh. Rửa nhanh còn ngủ cùng anh, nói thêm gì nữa trời sáng mất.”
Trương Tư Nghị: “...” A chết tiệt! Cảm động chưa đầy ba phút, tên đáng ghét nhà anh để ông đây ân cần an ủi một lúc sẽ chết sao! (ˋ 皿 ˊ)