Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 152: Dành riêng



Cố Tiêu vừa nói câu kia xong liền giật mình... Từ lúc nào anh nói chuyện lại “Chua” như thế? Không giống anh một chút nào hết.

Dưới sự lôi kéo mạnh mẽ của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu nhanh chóng gác bút lên, tránh mực nước trên đầu bút lông vấy bẩn những vật khác.

Trương Tư Nghị thuận tiện xoay lại ôm anh từ phía trước, bướng bỉnh tỏ ra nếu Cố Tiêu không chịu nói chuyện cậu liền chống đối với anh đến cùng.

Tuy nhiên, Cố Tiêu vừa nhìn thấy khuôn mặt của Trương Tư Nghị, anh muốn tiếp tục chọc cậu: “Không phải em muốn chơi game sao, sao không chơi nữa?”

Trương Tư Nghị lườm anh: “Anh như thế chúng em chơi thế nào được.”

Cố Tiêu lạnh lùng nói: “Vậy ra là anh quấy rầy các em.”

Trương Tư Nghị vừa tức vừa gấp, tại sao Cố Tiêu khi ghen lại dễ ghét như vậy!

Cậu không muốn tiếp tục ngụy biện với Cố Tiêu, dứt khoát trực tiếp trừng mắt nhìn chằm chằm đối phương, dùng ánh mắt phân thắng bại!

Cuối cùng, đương nhiên vẫn là Cố Tiêu dịu đi trước, Trương Tư Nghị đã chủ động ôm anh, anh còn muốn thế nào đây? Từ mức độ nào đó mà nói, anh đã đạt được mục đích.

Cố Tiêu chậm rãi hạ giọng: “Rất lâu rồi em không kéo đàn violin cho anh nghe.”

Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật một chút... Quả nhiên là ghen tuông!

Cậu chưa kịp mừng thầm, Cố Tiêu đã nói tiếp: “Nếu anh nhớ không nhầm, em từng nói em chỉ kéo đàn violin cho người em thích nghe... Hóa ra “Thích” của em lại tùy tiện như vậy.”

Hai câu lên án hời hợt lại khiến Trương Tư Nghị nghe xong, trái tim đều thắt chặt.

Đang định giải thích, Cố Tiêu bỗng nghiêng đầu đi, trong giọng nói có chút mất mát: “Xem ra là anh hiểu lầm, còn tưởng đó chỉ là dành riêng cho anh.”

Trương Tư Nghị hoàn toàn vứt bỏ áo giáp, đầu hàng nói: “Em sai rồi em sai rồi, là em không đúng!”

Cậu không ngờ hành động vô tâm của cậu lại khiến Cố Tiêu nghĩ nhiều như vậy, chuyện khác không quan trọng, nhưng làm cho Cố Tiêu thất vọng là điều khiến cậu sợ nhất.

Mẹ ơi, có vẻ như cậu phải làm theo những gì cậu đã nói, về sau chỉ chơi đàn violin cho mình Cố Tiêu nghe! QAQ

“Em chỉ thuận miệng nói một chút thôi!” Trương Tư Nghị kéo đầu Cố Tiêu qua, giữ mặt anh, lấy lòng mà hôn anh, lông mày nhướng lên, nói ra lời day dứt và áy náy của mình, “Xin lỗi, về sau em chỉ kéo cho một mình anh nghe, anh đừng tức giận.”

Cố Tiêu không tin lắm: “Về sau chỉ kéo cho một mình anh nghe?”

Trương Tư Nghị vội vàng giơ tay lên: “Thật đấy! Em thề! Nó chỉ dành riêng cho anh!”

Cuối cùng trong mắt Cố Tiêu cũng nở một nụ cười, anh đưa tay lên chạm vào mặt người kia và nhẹ nhàng hôn lại.

Anh nghiện cảm giác được người yêu quan tâm, bên trong ngọt có chút chua, bên trong chua ủ chút ngọt, từng chút thẩm thấu vào trái tim, sâu tận xương tủy, mang theo từng cơn rung động.

Đây chính là tình yêu, thật sự khiến người ta giống như đồ ngốc cam chịu nhược trí rơi vào trong đó, không thể tự giúp mình.

Hai người vô tình lăn lên giường, ôm nhau một lúc, Cố Tiêu hỏi: “Vừa rồi các em chơi trò chơi gì?”

Trương Tư Nghị nhanh chóng cầm ipad tới, đặt lên giường mở ra cho Cố Tiêu xem: “Thật sự rất thú vị, anh chơi thử một ván xem.”

Nói xong, cậu liền mở bài hát đơn giản nhất để Cố Tiêu luyện tay trước một chút. Giai điệu đầu tiên vô cùng đơn giản, tốc độ nhịp gõ cũng rất chậm, học sinh tiểu học đều biết, Cố Tiêu không đến mức không chơi được.

Tuy nhiên, Cố Tiêu dường như không thật sự hứng thú với trò chơi này, vừa ấn vừa nói: “Không phải nó giống với trò chơi đánh chữ được chơi trong những ngày mới phổ cập máy tính sao?”

Trương Tư Nghị: “Không giống đâu, trò chơi kia là nhìn chữ cái ấn bàn phím, đây là nghe âm nhạc đánh nhịp.”

Kết thúc một bài hát, Cố Tiêu nhìn vào điểm số của mình, chỉ có A, tỷ lệ chính xác chưa đến 95%, ngay lập tức nhướng mày.

Vừa nãy Trương Tư Nghị và Cố Diêu ở tầng dưới, mặc dù anh không tham gia, nhưng nghe được Cố Diêu ngạc nhiên thán phục Trương Tư Nghị mỗi một ván đều được A+, trước mắt kết quả tốt nhất thực sự thuộc về Trương Tư Nghị.

Trương Tư Nghị ở một bên khoái chí nói: “Ha ha, em rất giỏi phải không!”

Cố Tiêu không hài lòng, mở một giai điệu khó hơn, nhưng ở vòng này kết quả còn tệ hơn, mới được cấp B, còn lỡ hai nhịp không theo kịp, anh nhìn thoáng qua kỷ lục cao nhất, vẫn như cũ là Trương Tư Nghị.

Cố Tiêu kì lạ nói: “Mỗi lần chơi em đều được A+ sao?”

Trương Tư Nghị: “Đương nhiên rồi! Cấp thứ ba giai điệu đơn giản hơn nhiều, em chơi đến cấp năm đều toàn là A+.”

Cố Tiêu: “...”

Trương Tư Nghị chọn một bài hát mới ở cấp độ cao nhất mà cậu hiện tại có thể chơi, đích thân trình diễn cho Cố Tiêu xem.

Cố Tiêu thấy ngón tay của cậu linh hoạt và nhanh chóng nhấp vào màn hình, mỗi lần đều chuẩn xác rơi lên nốt nhạc. Sau khi bài hát kết thúc, điểm của cậu một lần nữa lại đạt A+, với tỷ lệ chính xác là 99,3%!

Con mắt Cố Tiêu hơi mở ra, dường như anh có chút khó tin.

Trương Tư Nghị đưa ipad cho anh để anh thử chơi bài hát cậu vừa chơi một lần, bởi vì độ khó cao hơn bài hát đầu tiên Cố Tiêu chơi rất nhiều, Cố Tiêu luống cuống tay chân, lúc đầu vẫn chơi được, lúc sau căn bản không theo kịp nhịp điệu, gần như lỡ một nửa nhịp, khiến Trương Tư Nghị gấp gáp ở bên cạnh thúc giục: “Nhanh lên đi anh! Đánh theo tiết tấu là được... Aiz lại lỡ nhịp rồi!”

Kết quả cuối cùng, ngay cả cấp B cũng chưa tới...

Cố Tiêu im lặng, Trương Tư Nghị cũng im lặng.

Cố Tiêu im lặng là do bất ngờ, trò chơi này không đơn giản như anh nghĩ, cũng có chút buồn bực vì chênh lệch của anh và Trương Tư Nghị.

Trương Tư Nghị im lặng, là do cậu không hiểu được tại sao tiết tấu đơn giản như vậy mà Cố Tiêu lại mắc lỗi, cậu nghi ngờ Cố Tiêu cố ý!

Nhưng mà, Cố Tiêu thử lại lần nữa, thái độ nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm túc, còn bảo Trương Tư Nghị im miệng không được thúc ép... Kết quả điểm số cũng chẳng hơn bao nhiêu.

Thấy bộ dạng bối rối của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị không nhịn nổi nữa, “Phụt” ra một tiếng cười lớn.

Cố Tiêu đen mặt hỏi: “Em thành thật khai nhanh, có phải trước kia em chơi trò này rồi không?”

Trương Tư Nghị vội vàng la lên: “Đừng nói lung tung, đây là lần đầu tiên em chơi!”

Cố Tiêu buồn bực nói: “Vậy tại sao em chơi tốt như vậy? Em học chơi đàn violin chứ không phải piano.”

Trương Tư Nghị không thể tranh luận, gần như phát điên, cậu phải giải thích điều này thế nào? Cậu thật sự cảm thấy rất đơn giản mà... Đột nhiên, Trương Tư Nghị cái khó ló cái khôn nói: “Em biết rồi.”

Cố Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu: “Biết cái gì?”

Trương Tư Nghị sờ sờ cằm: “Đây có thể là một loại tài năng nào đó, giống như lý do tại sao thành tích học tập của anh lại tốt như vậy. Anh nói xem, lúc còn học cấp hai cấp ba, dù người khác cố gắng thế nào cũng không vượt qua được điểm kiểm tra của anh, theo cái nhìn của anh thì anh dễ dàng đạt được điểm tối đa còn người khác không làm được... Anh có cảm thấy họ giống như thiểu năng không?”

Cố Tiêu nheo mắt lại: “Cho nên em cảm thấy hiện tại anh giống như một người thiểu năng trí tuệ?”

Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật: “Em không có ý đó!”

Nhìn ánh mắt của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị có linh cảm xấu... Anh chàng này chơi game không thắng nổi mình liền thẹn quá hóa giận sao?

“Này, này! Anh làm gì?...Chết tiệt! Mẹ nó chứ em chỉ là cảm thấy tại sao anh không chơi nổi trò chơi đơn giản như vậy... A ha ha ha, đừng chọc lét em, em ngứa ha ha ha ha... A~ ừm...”

...

Cố Diêu rửa mặt xong định về phòng ngủ, kết quả nghe thấy bên trong phòng của anh trai truyền ra tiếng nhạc quen thuộc.

Cô cảm thấy kì lạ, rón rén đi đến cửa phòng của họ nghe lén một chút...A, đây không phải là âm nhạc của trò chơi Âm nhạc thời đại sao?

Tiếp theo, cô lại nghe thấy giọng nói chỉ bảo anh trai cô của Trương Tư Nghị: “Nhanh lên đi anh! Đánh theo tiết tấu là được...”

Cố Diêu bĩu môi, càng nghe càng tức giận, vừa rồi ai nói trò chơi này nhàm chán? Còn không cho họ chơi! Bây giờ lại tự mình cùng Trương Tư Nghị trốn ở trong phòng chơi, quá đáng!

Cố Diêu gần như bật cười thành tiếng khi nghe được Trương Tư Nghị giải thích lý do tại sao anh trai cô chơi không tốt!

Tuy nhiên, âm thanh tiếp theo có vẻ hơi lạ... Anh trai đang chọc lét Trương Tư Nghị? Hmm? Có vẻ như không đúng lắm...

Ah! Cố Diêu kịp phản ứng, mặt đỏ tới mang tai lùi một bước dài, không tiện tiếp tục nghe lén.

Ôi trời, cô vẫn còn trẻ con lắm, hai anh thật quá đáng! (& Gt //// & lt)

Sáng hôm sau, Trương Tư Nghị ăn bữa sáng do Cố Tiêu làm, một mình đi ra khách sạn đón ba mẹ.

Cố Diêu hiếm khi mới đến đây, cũng không vội về. Cô ở phòng khách chơi đùa với Trấn Trạch, đang chơi cô nghe thấy ở phía ghế sofa truyền đến từng đợt tiếng đàn violin...

“Anh già, anh đang nghe cái gì vậy?” Cô tò mò bước đến, thấy anh trai cô xem một cái video trên điện thoại di động, tiếng đàn violin chính là từ trong điện thoại phát ra.

Cố Diêu nhìn kỹ hơn, người trong video không phải là Trương Tư Nghị sao? Hơn nữa, địa điểm thu video là phòng khách này, chỉ thấy Trương Tư Nghị mặc lễ phục màu trắng, đỡ đàn violin, chăm chú diễn tấu trước camera, giai điệu mượt mà vang lên theo từng động tác kéo rút đầy đẹp trai của cậu, phong cách khác biệt với làn điệu du dương truyền thống, mà là nhịp điệu Rock and Roll.

“Wow! Quá đẹp trai!” Mắt Cố Diêu nhảy ra một trái tim, thấy được nó nhảy bình bịch.

Nhưng mới xem được một nửa, Cố Tiêu đột ngột tắt video.

“Sao lại tắt đi! Em vẫn chưa xem xong mà!” Đang đến chỗ hay lại đột ngột dừng lại, trong lòng Cố Diêu ngứa ngáy khó chịu, nắm lấy vai anh cô mà lắc.

Cố Tiêu cong mắt, giống như khoe khoang mà nói: “Thế nào, kéo rất hay phải không?”

Cố Diêu liều mạng gật đầu: “Êm tai! Nhưng em còn chưa nghe xong mà!”

Cố Tiêu cất điện thoại di động đi, không mảy may giao động: “Chị dâu em nói chỉ kéo cho một mình anh nghe, về sau đừng quấn lấy em ấy đòi nghe kéo đàn, vừa cho em nghe một đoạn ngắn xem như em được lời rồi.”

Cố Diêu: “...” Mẹ nó, đây chính là anh ruột của cô! Anh trai cùng ba cùng mẹ! Có vợ liền không thương em, cô quả thực là mua thức ăn được tặng kèm! Đáng ghét! (T 皿 T)

Trấn Trạch bên cạnh dùng đầu cọ xát cô, nhẹ nhàng “gừ gừ” một tiếng, dường như đang nói: “Chị gái! Chị còn có em đây.”

Sau khi Trương Tư Nghị đi đón ba Trương mẹ Trương, buổi sáng, Cố Tiêu lái xe chở họ đến một số điểm tham quan nổi tiếng nhất của Hải Thành và chụp một vài bức ảnh. Giữa trưa họ ăn cơm ở nhà hàng bên ngoài, ba Trương mẹ Trương liền muốn bắt chuyến xe chiều trở về thành phố Nam Kinh.

Chuyến đi đến Hải Thành này, ba Trương mẹ Trương thu hoạch tương đối khá, ăn cơm ngắm cảnh thật ra chỉ là thứ yếu, chủ yếu là họ muốn nhìn chỗ ở của Trương Tư Nghị, ban ngày lúc ra ngoài đi dạo còn đi ngang qua công ty nơi Trương Tư Nghị làm việc, biết con trai bây giờ ở cùng một người cấp trên tốt như vậy, sinh hoạt bình thường còn có người chăm sóc, hai vợ chồng phi thường yên tâm, cảm giác giống như giao con trai cho lương dân, không hề tiếc nuối mà trở về.

Tiễn chân ba Trương mẹ Trương xong, Cố Tiêu lại lái xe đưa em gái trở về trường học, còn cho cô nàng một ít cá hố chiên giòn, để cô mang đi chia cho bạn cùng phòng ăn.

Cuối tuần trôi qua, ngày hôm sau đến công ty, thị thực của các đồng nghiệp đều đã xong. Để thống nhất đoàn thể, công ty phát áo phông và mũ du lịch có in logo của Không Biên Giới cho mọi người trong tổ thiết kế, không khí vui vẻ tràn ngập công ty.

Tuy nhiên, yêu cầu mặc đồng phục khiến khá nhiều đồng nghiệp nữ hơi sụp đổ, bởi vì áo phông dáng thẳng mặc lên không hiện dáng người.

Có người phản đối nói: “Áo phông xấu quá, có thể không mặc không?”

Khó có được một lần ra nước ngoài, mọi người tự nhiên muốn chụp nhiều bức ảnh đẹp để làm kỷ niệm, nếu toàn bộ hành trình chỉ có thể mặc áo phông đồng phục của công ty, vậy cũng quá áp bức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.