Cố Tiêu gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy em ghét đồng tính luyến ái không?”
Lần này, Lục Kiều do dự. Cậu ta im lặng hồi lâu, cúi đầu nói: “Em không biết.”
Cố Tiêu hiểu rồi, ba câu hỏi, kết nối với những gì mà anh nghe thấy trước đó, anh đại khái đoán được tại sao Lục Kiều trở nên như thế này.
Lục Kiều sinh ra ở một vùng nông thôn tương đối hẻo lánh và khép kín. Truyền thống nối dõi tông đường là tư tưởng ăn sâu bén rễ, rất khó tiếp nhận các giá trị quan niệm mới. Do đó, cậu ta có khả năng là một kẻ kỳ thị.
Nếu mọi người chỉ nói đùa, Lục Kiều có thể nghĩ rằng không sao, nhưng một khi cậu ta phát hiện ra điều này là sự thật, cậu ta sẽ rơi vào nỗi sợ hãi lớn lao. Đặc biệt là khi cậu ta phát hiện hai người đồng tính này là đồng nghiệp và cấp trên của mình, đều ưu tú và mạnh mẽ hơn cậu ta, cậu ta không thể làm tổn thương họ, cũng không thể chấp nhận nổi sự thật này, vì vậy cậu ta dần dần ép mình đến tình trạng như vậy.
Đương nhiên không thể phủ nhận, làm cho Lục Kiều có phản ứng này còn một nhân tố không thể thiếu -
“Em ao ước được như Trương Tư Nghị đúng không?” Cố Tiêu hỏi.
Đầu của Lục Kiều ngày càng thấp hơn. Cậu ta ngập ngừng hai giây, rất khó khăn mà “Dạ” một tiếng.
Đúng vậy, người mình ao ước và ngưỡng mộ hóa ra là đồng tính luyến ái mà mình ghét nhất. Dùng một phép ẩn dụ cường điệu, thật giống như người mình yêu là tội phạm, câu chuyện yêu thích là ăn cắp bản quyền, đồ vật được mua từ trang web có xác thực là hàng giả và kém chất lượng... Việc Lục Kiều phát hiện đã lật đổ và chấn động rất lớn đến thế giới quan của cậu ta.
Những người như vậy, không nên nói họ hẹp hòi và đáng ghét, mà nên nói họ đáng thương và tội nghiệp thì đúng hơn.
“Một số điều liên quan đến Trương Tư Nghị, anh muốn nói cho em biết,” Cố Tiêu chậm rãi mở miệng, “Theo như anh biết, mặc dù ba của Trương Tư Nghị có một chút quyền lực, nhưng em ấy vào Không Biên Giới, làm công việc này, không liên quan gì đến gia đình em ấy, kể cả cuộc sống hiện tại của em ấy, cũng hoàn toàn là tự túc không phụ thuộc. Khi vừa mới gia nhập công ty, anh đào tạo em ấy giống như những người mới khác. Thời gian làm việc linh tinh này có lẽ còn lâu hơn những người khác một chút. Vào cuối năm ngoái, anh để em ấy làm việc chung với em trong dự án xây dựng văn phòng ở thành phố C. Lúc ấy, anh cho các em cơ hội cạnh tranh ngang nhau. Phương án cuối cùng được chọn bởi Bên A. Bộ bản vẽ thi công hoàn chỉnh cũng chỉ do mình Trương Tư Nghị hoàn thành. Tòa nhà văn phòng không thể xây dựng, Trương Tư Nghị cũng chịu cú sốc lớn... Thực tế, hơn nửa năm vào làm em ấy cũng không thuận lợi. Mãi đến lần này, em ấy và Đào Phỉ làm chung dự án khách sạn, mới bộc lộ tài năng thông qua phương án làm tháp quan sát. Anh có thể chắc chắn khẳng định rằng những thành tích mà Trương Tư Nghị có được đến nay, đều do nỗ lực của chính em ấy, anh không dành cho em ấy bất kỳ ưu đãi đặc biệt nào cả.”
Lục Kiều rơi vào một khoảng im lặng dài, cậu ta biết những điều Cố Tiêu nói, cậu ta chỉ là bị cuốn vào những cảm xúc cực đoan và cảm thấy mất cân bằng tâm lý. Cậu ta tìm hốc cây than phiền, lại vừa vặn bị người trong cuộc nghe thấy... Hiện tại, cậu ta xấu hổ đến mức không biết nói gì.
Cố Tiêu nói: “Mọi người đều giống nhau, em cũng vậy. Ngay từ khi anh tuyển em vào làm, điều anh đánh giá cao là năng lực của em. Anh giữ lại em vì em phù hợp với Không Biên Giới, thái độ làm việc chăm chỉ, siêng năng học hỏi, còn có phẩm chất dễ hài lòng. Mặc dù hầu hết các dự án mà anh phân cho em trong năm nay đều là những dự án nhỏ, em cũng chưa đạt được thành tích đặc biệt nào, nhưng em phải nhớ rằng, chúng ta là một tập thể. Một tập thể tựa như một thiết bị tinh vi vậy, thậm chí cả một chiếc ốc vít nhỏ cũng có chỗ hữu ích... Thế nên, đừng cảm thấy rằng em thua kém người khác, cũng đừng tự xem thường mình, em là thành viên không thể thiếu của tổ A Không Biên Giới.”
Nước mắt của Lục Kiều lại dâng lên, cậu ta thút thít, sự tự ti và lưỡng lự trong nhiều ngày vừa qua dần tan chảy dưới sự khuyến khích và tán thành của Cố Tiêu.
Cố Tiêu: “Thật ra, từ ngày đầu tiên em đến xin việc, anh liền biết hoàn cảnh gia đình em không tốt, vì vậy anh đặc biệt tăng thêm tám trăm nhân dân tệ vào tiền lương cơ bản của em. Nói cách khác, tiền lương của em thực tế còn cao hơn Trương Tư Nghị.”
Lục Kiều ngẩn ra, khẽ há miệng, có chút không tin nổi.
Cố Tiêu: “Về phần "không có người quan tâm em, không ai để ý đến em", anh nghĩ điều này càng không thể đâu. Nếu như không ai quan tâm em, anh còn nói với em nhiều như vậy sao? Nếu có gì không nghĩ ra, em có thể tìm đồng nghiệp tâm sự, tuyệt đối không được ép mình đến ngõ cụt.”
Lục Kiều lau khóe mắt, xấu hổ gật đầu.
Nếu ai đó nói với cậu ta điều này sớm hơn, thì cậu ta đã không làm điều dại dột này như một kẻ ngốc... Làm sao bây giờ, Trương Tư Nghị nghe thấy suy nghĩ thật của cậu ta có lẽ bây giờ rất tức giận phải không?
Cố Tiêu cười cười, ngược lại nói: “Nhưng anh vẫn cảm ơn em rất nhiều. Mặc dù em biết mối quan hệ của anh và Trương Tư Nghị, em cũng chỉ phàn nàn với một cái hốc cây, không trắng trợn công khai, không làm việc tổn thương bọn anh.”
Lục Kiều: “...”
Cố Tiêu: “Chuyện yêu đương với Trương Tư Nghị thật sự là anh không đúng. Anh vi phạm quy tắc của nơi làm việc, không nên phát sinh tình cảm bên ngoài công việc với cấp dưới. Xin lỗi, hành vi của anh đã tạo cho em ảo giác môi trường làm việc không công bằng. Nhưng mà, Lục Kiều, anh sẽ không xin lỗi em vì bọn anh là người đồng tính. Bởi lẽ đồng tính luyến ái không sai, bọn anh chỉ là thiểu số. Nếu em không thể chịu được bọn anh, cảm thấy quan hệ của bọn anh ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của em, anh sẽ từ chức, rời khỏi Không Biên Giới. Tuy nhiên, Trương Tư Nghị không làm gì sai, anh đã theo đuổi và dụ dỗ em ấy trước, nên anh hi vọng em không có thành kiến với em ấy.”
Lục Kiều đầu tiên sợ hãi và hoảng loạn vì lời “Từ chức” Cố Tiêu nói ra, sau đó cậu ta lại đỏ bừng mặt vì từ “Dụ dỗ” của anh...
Lục Kiều vội vàng nói: “Không, không cần phải từ chức, em sẽ không nói ra, em, em chỉ là tạm thời không thể thích ứng.”
Rất nhiều người trong công ty thích Cố Tiêu, Cố Tiêu lại là một cấp trên rất tốt. Nếu như chỉ bởi vì cậu ta không thể chịu đựng được mà Cố Tiêu phải rời khỏi Không Biên Giới, vậy chẳng phải cậu ta trở thành tội đồ đuổi đi Cố Tiêu sao?
Hơn nữa, vừa rồi Cố Tiêu giải thích với cậu ta nhiều như vậy, biết được bản thân không hề bị đối xử bất công, cậu ta đã nguôi ngoai rất nhiều.
Cố Tiêu liếc nhìn cậu ta một cái, nhẹ nhàng nói: “Em có gì nghĩ không thông, hoặc muốn phàn nàn điều gì, bây giờ cũng có thể nói với anh, anh sẽ không tức giận.”
Lục Kiều do dự một lúc, ban đầu muốn hỏi Cố Tiêu tại sao anh lại thích Trương Tư Nghị, lời vừa đến miệng, cậu ta lại sợ.
Cố Tiêu thật vất vả mới khôi phục chút hình ảnh trong mắt cậu ta. Cậu ta sợ mình hỏi rồi, lỡ may Cố Tiêu nói ra điều gì đó cậu ta không thể chịu đựng được, trong lòng cậu ta lại nảy sinh mâu thuẫn.
Lục Kiều lắc đầu: “Không, cảm ơn sếp...”
Cố Tiêu đứng dậy và nói: “Vậy về ngủ đi.”
Sau khi Lục Kiều đứng dậy, lo lắng thái độ vừa rồi của cậu ta không đủ rõ ràng, vội vã nói: “Sếp anh đừng từ chức, tự em suy ngẫm lại, có lẽ có thể hiểu ra.”
Cố Tiêu cười cười: “Được.”
Lục Kiều cúi đầu xuống: “Thật xin lỗi.”
“Em không cần phải xin lỗi anh, em không có lỗi gì với anh hết.” Cố Tiêu nói, móc ra một nắp chai từ túi quần. Đây là nắp chai soda vị cam được Trương Tư Nghị mua vào ban ngày, có nhiều ký tự tiếng Nhật khác nhau trên nắp chai của từng loại hương vị, một số là “Tôi thích bạn”, một số là “Vất vả rồi”, còn có “Cố lên”, “Bạn thật tuyệt” và những lời chúc khác, vừa khéo trên nắp chai soda có hương vị cam được in chữ “Xin lỗi”.
Cố Tiêu đưa nắp chai cho Lục Kiều: “Khi nào em cảm thấy đã nghĩ thoáng, đưa cái này cho Trương Tư Nghị nhé.”