Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 232: Ngoại truyện 5



Hạ Trình Thiên cất cao giọng nói: “Chú Trương, nhiều năm không gặp, cuối tuần cháu kết hôn, chú và dì cùng đến uống rượu ạ.”

“Ừm, là Trình Thiên phải không?” Ba Trương cầm chén đến gần, nhận thiệp mời liếc mắt một cái, “Sắp kết hôn à, chúc mừng chúc mừng, là con nhà ai... A, thật trùng hợp, bạn già em xem, có phải cô dâu này trùng tên với em gái Cố Tiêu?”

Khóe miệng mẹ Trương co giật, cười ha ha, không tỏ thái độ.

Hạ Trình Thiên chủ động giải thích: “Chú ơi, cô dâu chính là em gái của Cố Tiêu ạ.”

Ba Trương cười ha ha gật đầu: “A, chính là em gái của Cố Tiêu... sao?” Ông ngừng cười, nhìn Trương Tư Nghị, sững sờ nói, “Em gái Cố Tiêu, không phải, không phải em gái cậu ấy...”

Ông không nói được nữa, đúng rồi, bây giờ ông mới kịp phản ứng, người ra nước ngoài cùng Trương Tư Nghị là Cố Tiêu, không phải Cố Diêu. Hai đứa bé ở nước ngoài, em gái người ta cũng đến tuổi yêu đương và kết hôn, không nhất định phải chờ Trương Tư Nghị trở về!

Hạ Trình Thiên tiếp tục bổ dao: “Là nhờ Tư Tư làm mai dẫn đường chú ạ, không phải cháu mang chân giò lợn đến cho em ấy đây rồi sao. Tất cả đều là giò lợn đen hạng nhất.”

Não bộ Ba Trương như keo dính, ông cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng trước mắt phải đối đáp với Hạ Trình Thiên, ông tạm thời không có ý nghĩ vén những thứ kia lên.

Hạ Trình Thiên là người khéo ăn nói, trò chuyện một lát, ba Trương đã quên hết sự xoắn xuýt của mình. Sau khi họ về rồi, mặt mũi ông vẫn tràn đầy vui mừng, cảm khái nói: “Chớp mắt mà con trai Hạ Quốc Lương cũng lớn thế rồi, dáng dấp thật sự tuấn tú lịch sự, rất có triển vọng!”

Trương Tư Nghị ở bên cạnh không dám ho he, sợ ba cậu quay lại chất vấn chuyện này.

Nhưng sự yên lặng khác thường của cậu lại khiến ba Trương chú ý, ba Trương tưởng mình khen ngợi Hạ Trình Thiên làm con trai không vui.

Thành thật mà nói, Trương Tư Nghị thực sự trưởng thành lên rất nhiều trong những năm gần đây. Ba Trương ho nhẹ một tiếng, hiếm thấy khen cậu một câu: “Con cũng không tệ. Kiên định đi theo một con đường kiểu gì cũng thành tài, nhà lão Hạ mỗi ngày giao dịch với tiền, không có sự ổn định như công việc kỹ thuật của con.”

Trương Tư Nghị gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời.

Họ không thể ăn hết nhiều chân giò như vậy, lần lượt đưa cho họ hàng mỗi nhà một cái, còn thừa lại một nửa, ba Trương mẹ Trương bảo Trương Tư Nghị mang sang cho Cố Tiêu. Quanh đi quẩn lại, đồ tốt lại rơi vào tay anh. Trương Tư Nghị không thể không nghiến răng, thực sự hâm mộ số phận may mắn bẩm sinh của Cố Tiêu muốn chết.

Đến ngày chú rể vào cửa, Trương Tư Nghị là người nhà mẹ đẻ Cố Tiêu, chắc chắn phải có mặt.

Sáng sớm, Cố Diêu vẫn đang trang điểm trong phòng riêng của cô, đội ngũ đón dâu đã xếp đầy dưới nhà họ Cố. Bên trong và bên ngoài chật ních những chiếc xe hơi thượng hạng, pháo hoa báo hỉ đùng đoàng chấn động cả khu phố.

Chú rể mặc âu phục đi giày da mang theo phù rể đến náo cửa. Trương Tư Nghị là tướng lĩnh của mặt trận đầu tiên, canh giữ cánh cổng sắt ở tầng dưới, nhưng cậu không ngờ được Phó Tín Huy là một trong số những phù rể trợ giúp của bên nhà trai!

Trong tình huống đối đầu nơi ngõ hẹp, hai người bạn tốt không biết nên khóc hay cười. Trương Tư Nghị liều mạng ngăn cậu ta lại, nhưng Phó Tín Huy thừa hiểu cậu, biết điểm yếu lớn nhất của cậu ở đâu, sau mấy cú lừa, ôm lấy cậu kéo ra.

Hạ Trình Thiên nhân cơ hội dẫn đầu đám người xé mở một khoảng trống và lao vào, khiến Trương Tư Nghị giận dữ rên rỉ: “Mẹ kiếp! Tên bạc tình đồ phản bội này!!!”

Phó Tín Huy vừa tức giận vừa buồn cười, cánh tay gắt gao siết chặt lấy cậu, nói: “Tiểu Nghị cậu đừng trách tớ, ai bảo tớ là em rể tương lai của anh ấy chứ!”

Trương Tư Nghị cũng cười trong cơn giận dữ: “Em rể cái đầu cậu! Buông tay!” Dứt lời, cậu rút điện thoại di động từ trong túi quần ra gọi cho Cố Tiêu, “Tiền tuyến thất thủ! Tiền tuyến thất thủ! Hậu phương dựa vào các anh!”

Cố Tiêu ở trong điện thoại cười mắng: “Thật vô dụng, kiên trì chưa được một phút...”

Hạ Trình Thiên đã ở bên ngoài điên cuồng gào thét: “Mở cửa! Mở cửa! Đón dâu đến!”

Cố Tiêu đáp một tiếng, đang định thay Trương Tư Nghị báo thù, chợt nghe bên ngoài có người hô: “Trương Tư Nghị đâu? Nhanh bắt Trương Tư Nghị đến! Cậu ấy là nhược điểm của Cố Tiêu!”

Nét mặt Cố Tiêu biến đổi, anh nhanh chóng quát với điện thoại di động: “Trương Tư Nghị! Chạy mau!”

Trương Tư Nghị: “Dạ?...A! Sao lại bắt em! A a! Cố Tiêu cứu mạng!!”

Cố Tiêu: “...”

Không đầy ba phút, cửa thứ hai cũng bị xông vào.

Trương Tư Nghị phủi phủi chiếc áo khoác lông vũ gần như bị xé thành nhiều mảnh, nấp sau lưng Cố Tiêu, tức giận nói: “Cầm thú, quả thật là một đám cầm thú!”

Cố Tiêu: “...”

Trương Tư Nghị khóc không ra nước mắt, xin lỗi Cố Tiêu: “Xin lỗi, liên lụy anh...”

Cố Tiêu xoa đầu cậu, thở dài: “Quên đi, không sao đâu.”

Ai bảo cậu là nhược điểm của anh? Ngựa có lúc vấp, người có lúc ngã, không ngờ Cố Tiêu anh cũng có một ngày như vậy.

May mắn thay, nhóm phù dâu mạnh mẽ hơn. Các cô gái hét to, cười đùa, yêu cầu chú rể thực hiện nhiều tiết mục khác nhau, trả lời một loạt câu hỏi chơi khăm, để đám người thấy bộ dạng mất mặt của anh, mới thả anh đi vào gặp cô dâu.

Cố Diêu đang ngồi trên giường trong bộ váy cưới trắng tinh, tóc đen óng mượt như tơ bóng loáng như ngọc mềm mại buông xuống, cặp mắt sáng như trăng trên trời, đôi môi hơi hé mở làm hoa nhường nguyệt thẹn... Hạ Trình Thiên bước vào cửa, đôi mắt anh chằm chằm nhìn thẳng.

- -- Quá đẹp, cô dâu của anh.

Khắp trong ngoài căn nhà đều là người thân và bạn bè của nhà họ Cố, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu không thể chen vào. Họ đứng trên ghế sofa ở phía xa xa nhìn qua, thấy một tay Hạ Trình Thiên nâng hoa tươi, một đầu gối chạm đất, anh lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra, quỳ trước giường, run rẩy nói: “Diêu Diêu, anh... đến rồi.”

Chỉ là một câu ngắn gọn, nhưng tiết lộ sâu sắc cảm xúc thật của Hạ Trình Thiên. Cố Diêu đưa tay lên che môi, giống như chờ đợi đã lâu mà nhìn anh. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều xúc động.

Ngay khi Hạ Trình Thiên nói ba chữ “gả cho anh”, Cố Tiêu bất ngờ nắm tay Trương Tư Nghị, thừa dịp sự chú ý của người khác đổ dồn vào cô dâu chú rể, bất ngờ hôn vào tai cậu.

Cầu hôn thành công, đám đông vỡ òa trong tiếng reo hò và tiếng vỗ tay điên cuồng. Những tràng pháo tay đó dường như cũng được dành cho Cố Tiêu và Trương Tư Nghị.

Trương Tư Nghị quay đầu lại thấy Cố Tiêu ôm khóe môi, mỉm cười thỏa mãn, cậu cũng cười toe toét theo anh.

Sau đó là tiết mục anh trai cõng em gái “lên kiệu”, mọi người nhường đường cho Cố Tiêu bước vào.

Cố Tiêu đến bên giường, từ từ ngồi xổm xuống và nắm lấy cánh tay của Cố Diêu, vừa cõng cô vừa dịu dàng nói: “Đồ tặng kèm khi mua thức ăn, hôm nay ra ngoài, về sau phải ăn cơm nhà người khác.”

Cố Diêu bật cười một tiếng, tức giận giơ đôi bàn tay nõn nà nện vào vai Cố Tiêu, nói: “Anh già đáng ghét!”

Rõ ràng là một câu phàn nàn, nhưng âm cuối lại mang theo sự nghẹn ngào.

Cố Tiêu nghe được, nói: “Đừng khóc, cô dâu khóc nhem hết lớp trang điểm thì làm sao còn mặt mũi gặp ba mẹ chồng tương lai? Bị đuổi trở về do xấu thì em cũng không có bát để ăn cơm nữa đâu.”

Cố Diêu tức giận kêu to: “Này!”

Cố Tiêu cười nói: “Trêu em thôi, nhớ về nhà thường xuyên, chỉ cần có anh ở đây, nhà họ Cố sẽ giữ cho em một ít cơm.”

Cố Diêu: “...”

Xuống cầu thang từng bước, từng bước một, Cố Tiêu bước đi đều đặn vững chãi, Trương Tư Nghị sau lưng giúp xách váy cưới cho Cố Diêu, tránh Cố Tiêu vấp ngã.

Âm thanh pháo nổ lại vang lên, có tiếng xôn xao bên dưới, những đứa trẻ trong khu phố hoan hô “cô dâu đến rồi!”

Cố Diêu đỏ mắt, một lúc lâu sau cô mới nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, nhưng lại bị nhấn chìm trong tiếng pháo điếc tai nhức óc...

Đám cưới được tổ chức tại khách sạn tốt nhất ở Nam Kinh. Ba Trương mẹ Trương trực tiếp đến bữa tiệc. Tại bàn tiếp đón, họ thấy mình được sắp xếp tại bàn của gia đình nhà họ Cố, ngồi cạnh ba Cố mẹ Cố.

Ba Trương không biết gì, tiến vào bên trong, buồn bực hỏi mẹ Trương: “Chúng ta là bạn của Hạ Quốc Lương mà? Tại sao lại ngồi cùng bàn nhà họ Cố?”

Mẹ Trương: “Khục, sao em biết được, có thể do Tư Tư làm mai mối, không phải ông mai bà mối luôn ngồi ở bàn của chủ nhà à? Có lẽ chúng ta dính chút tiếng thơm của con.”

Lần này ba Trương không hồ đồ nữa: “Hạ Trình Thiên đến đưa chân giò lợn, Trương Tư Nghị mai mối cho người nhà họ Hạ, đáng lẽ chúng ta phải ngồi ở bàn nhà trai mới đúng chứ?”

Mẹ Trương không tìm ra lý do, thuận miệng lừa gạt: “À, có thể khách của nhà họ Hạ quá nhiều thì sao?”

Ba Trương ngẫm nghĩ: “Có thể, họ là người làm ăn, nhiều bạn bè...”

Sau khi ngồi xuống, ba Trương lại lo lắng nói: “Không gặp Cố Minh Phong nhiều năm rồi, lát nữa không biết phải nói gì, lúng túng lắm.”

Mẹ Trương chua ngoa nói móc ông: “Uổng cho anh lăn lộn chốn quan trường lâu như vậy, gặp người thì có gì mà lúng túng?”

Ba Trương: “Cái này không giống. Con người giao thiệp với nhau là có mức độ, trước kia bọn anh chỉ gặp mặt trong công việc, không tính là bạn bè. Loại quen biết hời hợt này khó để tìm chuyện nói nhất. Nhắc đến quan hệ, anh còn nói chuyện nhiều với Cố Tiêu, con của ông ấy hơn đấy.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, lúc này ba Cố mẹ Cố còn ở bên ngoài giúp đỡ tiếp khách, ngược lại, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị đến trước, cũng ngồi bàn này.

Cố Tiêu chào hỏi ba Trương, chuyện trò: “Sức khỏe của chú Trương gần đây thế nào ạ?”

Ba Trương gật đầu nói: “Cơ thể rất tốt, em gái lấy chồng, lần này cháu về chắc rất bận phải không?”

Cố Tiêu cười đáp: “Trong lòng vui vẻ, bận bịu cũng cam tâm.”

Ba Trương chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: “Nói đi thì cũng nói lại, em gái cháu đã kết hôn, cháu đã suy nghĩ chuyện của mình chưa? Ba mẹ cháu không lo sao?”

Cố Tiêu dừng một chút, ý nghĩa sâu xa nói: “Cháu và Tư Nghị vẫn đang làm việc chăm chỉ ở nước ngoài ạ.”

Câu nói này suýt nữa dọa Trương Tư Nghị hết hồn, cả người nơm nớp lo sợ.

Đáng tiếc ba Trương - người có xu hướng tình dục thẳng tắp - không thể hiểu lệch đi: “Ha ha, Trương Tư Nghị nhà chú liên lụy cháu rồi, nếu cháu không đi cùng nó, có lẽ bây giờ đã lập gia đình.”

Cố Tiêu: “Chú Trương nói gì vậy chứ, ngược lại cháu phải cảm ơn Tư Nghị, nhiều năm như vậy không rời không bỏ. Hai năm nữa chờ Tư Nghị thi lấy giấy phép kiến trúc sư Hoàng gia Anh, bọn cháu sẽ về Hải Thành xây dựng sự nghiệp. Tương lai còn muốn em ấy dắt tay đồng hành cùng cháu.”

Ba Trương mỉm cười nói: “Người trẻ tuổi có hoài bão là chuyện tốt, hai người các cháu giúp đỡ chăm nom lẫn nhau chú cũng yên tâm. Cố gắng lên.”

Trương Tư Nghị: “...” May mà Cố Tiêu nói chuyện có trình độ, không phủ nhận, lại biến tướng của một kiểu nói thật, Trương Tư Nghị thật sự không thể không bái phục.

Đúng lúc này, ba Cố mẹ Cố cũng tới, ba Trương mẹ Trương lập tức đứng dậy. Phụ huynh hai bên tiến hành giới thiệu, quen biết chính thức.

Sau khi ngồi xuống, ba Trương chỉ vào Cố Tiêu và Trương Tư Nghị, cười nói: “Chúng tôi đang nói về hai đứa trẻ, ha ha, tình cảm thật tốt, còn nói về sau muốn cùng nhau lập nghiệp.”

Lắng nghe cảm xúc chân thành của ba Trương, mọi người đều im lặng. Ba Cố mẹ Cố từng tìm hiểu từ chỗ Cố Tiêu liệu gia đình họ Trương đã biết sự thật chưa. Lúc này, họ không biết có nên đồng cảm với người đàn ông hoàn toàn không biết gì cả này hay không.

Nhưng vì bọn trẻ không có ý định nói chân tướng cho ba Trương biết, ba Cố không tiện xáo trộn kế hoạch của họ. Ông chỉ có thể giúp con trai thêu dệt: “Đúng vậy, nếu Tư Nghị là con gái, tôi rất muốn để Tiêu Nhi cưới thằng bé vào cửa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.