Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 60: Anh trai



Bởi vì liên tục bị sai bảo làm việc, đến khi không còn việc gì để làm, Trương Tư Nghị cũng không dám mặt dày mà đi ra ngoài, cậu đứng một bên đợi mệnh lệnh, chỉ lo Cố Tiêu lại muốn cậu giúp đỡ làm gì đó.

Nguyên liệu nấu ăn thật sự không nhiều lắm, vài bó rau được rửa sạch, ba quả trứng gà đánh nhuyễn, một miếng thịt ba chỉ to bằng lòng bàn tay, một củ khoai tây đã gọt vỏ, một quả cà chua, linh tinh vụn vặt khiến Trương Tư Nghị không tưởng tượng được Cố Tiêu định làm món gì.

Cố Tiêu cầm khoai tây trong tay ước lượng cân nặng, đột nhiên anh nói: “Thật ra, nấu ăn cũng giống như thiết kế, chính là sự kết hợp của trò chơi tổ hợp.”

Trương Tư Nghị: “???”

Cố Tiêu cầm dao phay, vừa cắt khoai tây thành miếng vừa giống như độc thoại mà nói: “Nhiều nguyên liệu nấu ăn như thế, phân chia thế nào, kết hợp ra sao, làm thế nào để sử dụng tất cả tài nguyên vốn có mà không làm lãng phí, đều phải xem khả năng của người đầu bếp... Trương Tư Nghị, nếu là em, em sẽ xử lý những nguyên liệu này như thế nào?”

Khuôn mặt Trương Tư Nghị đầy dấu chấm hỏi, nấu ăn rốt cuộc có quan hệ gì với thiết kế? Cố Tiêu đang kiểm tra cậu sao?

Dựa theo kinh nghiệm đã trải qua, Trương Tư Nghị nghi ngờ Cố Tiêu lại đào hố bẫy cậu, chờ cậu nhảy vào xong anh sẽ thuận theo tự nhiên mà tỏ vẻ “em rất giỏi mà, vậy em đến đây làm đi”... Đúng thế! Anh ấy thật sự sẽ nói thế! Trương Tư Nghị tuyệt đối chắc chắn!

Tuy nhiên, Cố Tiêu hỏi, Trương Tư Nghị không thể không trả lời. Cậu xoắn xuýt trong chớp mắt, đành đánh cược một lần, cố gắng nói đơn giản: “Trứng xào cà chua, khoai tây chiên, rau xào, thịt kho tàu.” Nguyên liệu ít thế chỉ có thể làm những món này.

Cố Tiêu cười cười, bình luận: “Một quả cà chua ba quả trứng, trứng gà cả tảng lớn, cà chua mấy miếng nhỏ, thích hợp không?”

Trương Tư Nghị: “...” Hơi đâu mà quan tâm thích hợp hay không, có thể cho vào miệng là được rồi!

Cố Tiêu cắt khoai tây xong, anh lấy thịt ba chỉ đặt trong tay đo đạc một chút, nói tiếp: “Thịt nấu chín sẽ co lại, nếu miếng ba chỉ này làm thịt kho tàu, nấu xong chỉ còn một tí.” Cố Tiêu khoanh bàn tay thành cỡ bát ăn cơm, khóe miệng cong lên liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, dường như anh đang cười nhạo cậu.

Trương Tư Nghị nôn nóng đến độ thở phì phì, trong đầu nghĩ, thế thì anh làm cho em xem đi!

Cố Tiêu đặt thịt lên thớt gỗ, dùng dao cắt một phần tư miếng thịt đặt sang một bên, ba phần tư còn lại cắt thành miếng nhỏ cùng kích cỡ với những miếng khoai tây vừa cắt. Tiếp theo, anh lại băm nhỏ một phần tư miếng thịt kia, đặt cạnh trứng đánh. Cuối cùng, anh cắt cà chua thành miếng nhỏ, cho vào bát nhỏ, cũng đặt bên cạnh trứng gà.

Trương Tư Nghị không hiểu, Cố Tiêu định làm trò gì?

Nhân lúc cắt thịt, Cố Tiêu đã đun một nồi nước, anh trụng thịt cắt miếng và thịt băm qua nước rồi lấy một lọ tinh bột từ ngăn tủ phía trên đưa cho Trương Tư Nghị, bảo cậu lấy hai thìa bột pha nước.

“Ơ, đây là phải thêm bột vào canh cho sánh sao? Hay là tẩm thịt?” Trương Tư Nghị hỏi.

Cố Tiêu sửng sốt, nhìn cậu nói: “Em cũng biết cái này à? Xem ra em cũng biết nấu ăn.”

Trương Tư Nghị: “...” Fuck! Bại lộ rồi!

Cố Tiêu rất vui, trực tiếp đưa miếng thịt đã nhúng qua nước sôi cho cậu: “Rửa lại bằng nước lạnh rồi ngâm vào trong bột.”

Tinh bột có tác dụng làm mềm thịt, thịt tươi ngâm trong tinh bột rồi rán lên, hương vị sẽ trở nên mềm ngọt hơn, nhưng ngâm nước thì không nên cho quá nhiều tinh bột, nếu không khi rán tinh bột sẽ trở thành hỗn hợp sền sệt bao quanh miếng thịt, ăn không ngon miệng.

Trương Tư Nghị nghiến răng nghiến lợi làm theo lời hướng dẫn, cảm giác bây giờ Cố Tiêu sai khiến cậu càng thêm dễ dàng.

Cùng với một tiếng “tách”, Cố Tiêu bắt đầu làm món ăn đầu tiên, thịt băm chiên trứng.

Thịt băm trụng nước ở đáy chảo được chiên ngập dầu nổ phồng xốp giòn, hành băm, rượu gia vị, nước tương, lần lượt thả vào chảo, cuối cùng đổ hơn nửa bát trứng gà vào, bỗng chốc cả phòng bếp tỏa hương thơm ngào ngạt.

Trương Tư Nghị quay người lại, thấy Cố Tiêu xoay chảo để trứng gà được dàn đều, vẻ mặt chăm chú không khác biệt khi anh làm thiết kế.

Hơi nóng bao phủ mặt anh, nhưng mùi khói dầu quanh thân không làm hỏng hình tượng của anh, ngược lại càng khiến anh nhìn dịu dàng và dễ mến.

Thịt băm chiên trứng vàng óng được đổ ra khỏi chảo rồi đặt sang một bên, Cố Tiêu không dừng lại, anh nhận lấy thịt tẩm bột của Trương Tư Nghị, ngay sau đó làm món tiếp theo, thịt hầm khoai tây.

...

Trương Tư Nghị ngơ ngẩn nhìn chằm chằm một lúc, không kìm được mà hỏi: “Anh học nấu ăn từ lúc nào?”

Cố Tiêu cười nói: “Từ nhỏ.”

Trương Tư Nghị: “Từ nhỏ là năm bao nhiêu tuổi?”

Cố Tiêu: “Cấp hai, lúc còn nhỏ công việc của ba mẹ anh rất bận, đều là anh nấu cơm.”

Trương Tư Nghị rất sốc, cậu không ngờ Cố Tiêu lại tự lập sớm như vậy, mỗi ngày anh đều tự mình làm cơm, thành tích học tập còn rất tốt, đạt thủ khoa, thi đậu đại học T... Ngẫm lại chính mình, khi còn bé ăn ngon mặc đẹp, không phải lo lắng thứ gì hết, nhưng không làm tốt cái gì!

- A! Người so với người, thật không tương xứng!

Cố Tiêu nói tiếp: “Anh còn có một cô em gái, nhỏ hơn em một tuổi. Năm anh học cấp hai, nó mới học tiểu học, anh đều phải làm cơm cho nó ăn.”

Trương Tư Nghị sửng sốt: “Anh còn có em gái sao? Nhà anh vượt kế hoạch hóa?”

Cố Tiêu: “Ừ, tìm quan hệ để được sinh thêm, năm đó bị phạt rất nhiều tiền, nên anh vẫn thường hay nói đùa là mua đồ ăn được tặng thêm.”

Tuy nói như thế, nhưng Trương Tư Nghị phát hiện, lúc Cố Tiêu nhắc đến em gái, giọng nói và vẻ mặt anh đều dịu dàng hơn rất nhiều.

Những đồ ăn này không bỏ thêm dấm, thế nhưng Trương không hiểu sao lại ngửi thấy mùi chua... Tại sao bản thân cậu không có một người anh trai giống như Cố Tiêu?

Trương Tư Nghị hỏi: “Bây giờ em ấy đang làm gì?”

Cố Tiêu: “Em gái anh? Nó còn đang học đại học.”

Trương Tư Nghị: “Học trường nào? Năm mấy?”

Lần này, Cố Tiêu không trả lời, anh đổ cải xanh xào tỏi ra đĩa rồi mới quay đầu nhìn Trương Tư Nghị, cong miệng cười hỏi: “Hỏi thăm nhiều như thế, em đang muốn làm em rể của anh?”

Trương Tư Nghị: “...” Anh biến đi!

Cuối cùng, Cố Tiêu đun nước sôi, đổ một quả cà chua đã cắt nhỏ và non nửa bát trứng gà còn sót lại vào nồi, nấu một bát canh trứng cà chua cho hai người.

Chưa đầy một giờ đồng hồ, ba món ăn và một bát canh đã được đặt trên bàn, rõ ràng là rất ít nguyên liệu nhưng lại được Cố Tiêu biến thành một bàn ăn phong phú.

Trương Tư Nghị nhìn một bàn toàn thức ăn ngon, cơn thèm ăn quấy động, không chờ nổi nữa, kêu lên: “Cố công! Ăn được chưa?”

Cố Tiêu rửa sạch tay, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, anh lấy ra một bình rượu cũ từ ngăn tủ dưới chậu rửa.

Trương Tư Nghị ở bên ngoài không đợi được câu trả lời của anh, chạy đến hỏi: “Anh còn đang làm gì đấy?”

Cậu thấy Cố Tiêu đặt một chiếc nồi hơi nhỏ lên bếp lò, bật bếp, trong không khí có mùi bã rượu nhàn nhạt, chậm rãi càng trở nên đậm đặc hơn.

“Em vừa gọi anh là gì?” Lúc này Cố Tiêu mới hỏi.

“A?” Trương Tư Nghị tò mò vào xem đó là cái gì, một lúc sau mới phản ứng được, “Cố công?”

Cố Tiêu nắm núm vặn bếp lò, không nhanh không chậm điều khiển mức lửa, nhướng mày nói: “Ngoài giờ làm còn gọi anh là Cố công?”

Trương Tư Nghị ngẩn ngơ: “Vậy em gọi anh là gì được đây?”... Gọi thẳng tên thì khó lắm?

Cố Tiêu cười nhàn nhạt: “Gọi anh trai.”

Trương Tư Nghị: “...” O///O

Gọi anh trai em gái anh! Mẹ nó anh lại đùa bỡn ông đây!

Quan trọng là khi Cố Tiêu nói giỡn kiểu này mặt anh luôn không đổi sắc, trái tim không đập loạn, Trương Tư Nghị không rõ ràng lắm đối phương đang nói đùa hay nói thật...

Trương Tư Nghị đương nhiên không thể không biết ngượng mà gọi anh như thế, cậu đỏ mặt nói lảng sang chuyện khác: “Anh đang nấu rượu?”

Nhưng mà cách thay đổi chủ đề quá mức vụng về, lời vừa thốt ra khỏi miệng, Trương Tư Nghị thẹn thùng, hai gò má đỏ lựng.

May mắn thay, Cố Tiêu không tiếp tục trêu ghẹo cậu, anh thành thật nói: “Trời lạnh, uống chút rượu làm nóng cơ thể.”

Trương Tư Nghị hít mũi ngửi mùi rượu, hai mắt tỏa sáng: “Đây là rượu gì! Thơm quá! Siêu thị có bán không?”

Cố Tiêu: “Rượu nếp, tự ủ.”

Trương Tư Nghị nhìn Cố Tiêu giống như nhìn động vật quý hiếm, cậu ngạc nhiên nói: “Anh còn có thể ủ rượu?”

“Ủ rượu nếp thì có gì khó đâu? Có gạo nếp và men rượu là ủ được.” Cố Tiêu nói qua quá trình ủ rượu nếp, vo gạo, chưng cất, làm lạnh, trộn bã rượu... Đối với người chưa từng tiếp xúc với công việc ủ rượu mà nói những quy trình này rất phức tạp, nhưng anh nói cứ đơn giản như thể nấu cơm bằng nồi cơm điện!

Trương Tư Nghị thật sự tò mò: “Bình thường công việc của anh rất bận, phần lớn thời gian bọn em tăng ca anh đều ở công ty, vậy anh còn có nhiều thời gian như thế ư?”

Cố Tiêu dùng đũa nhúng rượu để kiểm tra nhiệt độ, cảm thấy được rồi, anh tắt bếp rồi mới trả lời câu hỏi của Trương Tư Nghị: “Anh không lướt Wechat.”

Trương Tư Nghị: “...”

Người đàn ông này thật sự không bao giờ quên bôi nhọ cậu!

... Từ sau khi đi làm cậu đã rất ít khi lướt Wechat rồi có biết không!

Cuối cùng cũng có thể ăn cơm được rồi, Cố Tiêu cầm hai chén rượu nhỏ, rót rượu cho cả hai. Anh đặt bếp lò còn nóng lên chiếc ghế gỗ cạnh bàn, bên dưới lót một tấm đệm vải bông làm thủ công, trên bếp lò cũng được bọc vải bông để giữ ấm rượu.

Hai người nhẹ nhàng chạm cốc, Trương Tư Nghị vốn định nói lời cảm ơn, không ngờ Cố Tiêu trực tiếp bảo “uống đi” rồi cầm chén uống rượu.

“Ừm, nhiệt độ vừa vặn.” Cố Tiêu thì thầm bình luận.

Được rồi, Trương Tư Nghị cũng không khách sáo nữa, nâng chén đưa đến bên môi dò xét, rượu ấm nóng hơn nhiệt độ đầu lưỡi một chút, sau khi vào miệng ngọt mềm ngây ngất, uống xong một chén, cảm thấy chân tay và xương cốt toàn thân đều trở nên ấm áp.

Sau đó hai người trò chuyện đôi câu, Cố Tiêu dường như không thích nói chuyện lúc ăn, Trương Tư Nghị cũng không tiện nhiều lời.

Bữa ăn này rất khác với sự thoải mái khi ăn với Phó Tín Huy. Lúc ăn uống cùng cậu ta, họ sẽ nói rất nhiều chuyện, chẳng qua họ chỉ thông qua quá trình ăn uống để cười đùa xả căng thẳng.

Tuy nhiên, ăn cùng Cố Tiêu, Trương Tư Nghị cảm thấy cậu đang tận hưởng từng chút một, uống mỗi một ngụm rượu, nếm từng miếng thức ăn, đều khiến cậu tràn đầy hạnh phúc.

Không biết có phải nhà cũ nên cách âm không được tốt lắm, Trương Tư Nghị có thể nghe được tiếng gió bên ngoài, gió Bắc không ngừng xuyên qua khe hở giữa các ngôi nhà, rít gào luồn qua khoảng không. Thế nhưng bầu không khí giữa họ rất đầm ấm, ngay cả Cố Tiêu cũng mang vẻ mặt vui vẻ ấm áp, mỗi lần anh nhìn người đối diện, dường như có thể làm tan chảy trái tim.

Trong hương rượu chếch choáng, không hiểu sao Trương Tư Nghị chợt nhớ đến những từ - ngày tháng yên tĩnh thật tốt.

Đây là cảm giác cậu lần đầu tiên cảm nhận được sau nửa năm du học trở về cho đến nay, nó không hề xuất hiện trong thời gian thuê phòng ở cùng Phó Tín Huy và Khương Hải, lần đầu tiên nhận được tiền lương cũng không có, lần đầu tiên nhận tiền thưởng cũng không có.

Mặc dù cậu luôn lạc quan hướng về phía trước, nhưng trong lòng lại nóng nảy bất an.

Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được bình an và yên ổn, lại là do bữa cơm vô cùng đơn giản Cố Tiêu nấu cho cậu.

Thời điểm này, như thể dù bên ngoài có bão táp mưa sa, miễn là được ở bên Cố Tiêu, cậu không có gì để sợ hãi.

Trương Tư Nghị đắm mình trong cảm giác an toàn, chỉ hy vọng đêm nay có thể dài hơn một chút, đừng trôi qua mau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.