“A! Đúng rồi!” Trương Tư Nghị vội vàng tiếp nhận, vừa nhìn thì thấy trên thanh gỗ cũ kỹ đó toàn dấu răng, thậm chí có một góc còn bị cắn dứt!
Mẹ Trương cười nói: “Lúc mẹ vừa nhìn ảnh chụp con đưa cho mẹ xem còn chưa phản ứng được nó là vật gì, sau đó mới nhớ đến con khi còn bé thích cắn miếng gỗ này nhất, mới nhớ ra.”
“.... Con thích cắn gỗ?” Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật.
“Đúng vậy, nhưng con chỉ thích cắn những miếng gỗ này, đồ vật bằng gỗ khác không cắn, khi không có người chú ý con liền nhét vào miệng, không biết là tật xấu gì.” Mẹ Trương nói, lại tìm ra hai ba miếng, quả nhiên mỗi một miếng gỗ đều có dấu răng, khiến cho người ta không nỡ lòng nhìn thẳng.
Trương Tư Nghị nắm lấy miếng gỗ đã tìm được, ngồi xổm xuống bên cạnh giúp mẹ cậu tìm kiếm, cậu phàn nàn: “Mẹ, xếp gỗ mẹ giữ lại thì không nói, nhưng mẹ giữ mấy bình sữa này hơn mười, hai mươi năm trong nhà làm gì? Làm đồ gia truyền sao?”
“Hì hì, mẹ nhìn mấy thứ này sẽ nhớ đến hình dạng lúc còn bé của con, vài lần dọn nhà rồi mà có vứt được đâu?” Mẹ Trương mê muội liếc mắt nhìn con trai, nói, “Con không biết lúc nhỏ con đáng yêu thế nào đâu, da dẻ trắng mịn mềm mại, đôi mắt vừa to lại vừa tròn, miệng bi ba bi bô, có thể nói là ai gặp cũng cưng!”
Trương Tư Nghị: “...”
Mẹ Trương nhéo má con trai, nói tiếp: “Ôi, đáng yêu nhất chính là khi khóc, không giống như tiếng khóc rùng mình của mấy đứa trẻ nhà khác, con mím môi nức nở khóc thút thít. Đôi mắt to giống như cái vòi nước không thể đóng lại, làm như trên đời này con chịu uất ức nhất, ai nhìn thấy cũng thương, ai thấy cũng muốn hôn cho cái!”
Trương Tư Nghị nghe xong cả người khó chịu: “Mèo đẻ mèo thương, chó sinh chó yêu, con là con của mẹ, mẹ nhìn đương nhiên cảm thấy thế nào cũng đẹp.”
Mẹ Trương xì một tiếng, kéo tai cậu: “Bây giờ con không đáng yêu giống khi còn bé nữa, nhìn xem, tai to mặt lớn, xấu đi không biết bao nhiêu!”
... Có người mẹ đẻ nào lại gây tổn thương cho con trai mình như thế không!! (= 皿 =)
Mẹ Trương liếc mắt nhìn cậu, tự hào nói: “Nhưng mà, khuôn mẫu trước kia vẫn còn, dao giết lợn thì luôn sắc bén, không hề thua kém người khác.”
Trương Tư Nghị vô thức hỏi: “So với Cố Tiêu thì sao?”
Mẹ Trương dừng một chút, nói: “Nghe mẹ khuyên một câu, đừng so sánh bản thân với kiểu người bẩm sinh được ông trời ưu ái.”
Trương Tư Nghị: “...” Đây là mẹ đẻ! Tuyệt đối là mẹ đẻ! (= 皿 =)
Khóa Khổng Minh cần sáu miếng gỗ mới có thể hợp thành, hai người đào bới lục lọi đến đáy rương nhưng chỉ tìm được năm miếng gỗ.
Mẹ Trương nói: “Khi còn bé đồ con toàn vứt đồ bừa bãi, mẹ nghĩ có thể nó đã bị mất rồi.”
Trương Tư Nghị thở dài, nhiều năm đã trôi qua, cậu vốn không có chút hi vọng gì, có thể tìm được một vài trong số đó là rất may rồi.
Sau khi hai người đứng dậy, mẹ Trương thở ra một hơi dài, rốt cuộc nhớ ra lại hỏi: “Con tìm thứ này làm gì?”
Trương Tư Nghị cúi đầu cười khà khà nói: “Mẹ đoán xem ai đã tặng nó cho con?”
Mẹ Trương: “Ai?”
Trương Tư Nghị: “Cố Tiêu ạ!”
Mẹ Trương ngạc nhiên: “Thật sao?”
Trương Tư Nghị: “Hôm nay con đến chúc tết nhà anh ấy mới biết thời nhỏ chúng con từng gặp mặt, ba Cố Tiêu kể cho con nghe.”
Mẹ Trương phản ứng lại: “Vậy người kỹ sư công trình kia là ba cậu ấy.”
“Dạ!” Trương Tư Nghị gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc cầm vài miếng gỗ đi ra ngoài.
Mẹ Trương khóa cửa nhà kho, nhìn bóng lưng con trai, ôm hai má, yên lặng bổ não một bộ truyện về tình yêu từ thuở ấu thơ ngây ngô lãng mạn... A, nếu trong câu chuyện, hai người này có lẽ là có duyên phận đã định trước! (*/ω*)
Trương Tư Nghị trở về phòng mình, lấy mấy thanh gỗ ra cẩn thận lau chùi, chụp một bức ảnh cho Cố Tiêu xem.
Cố Tiêu: “...”
Trương Tư Nghị: “Hì hì.”
Cố Tiêu: “Vẫn còn giữ?”
Trương Tư Nghị: “Vừa theo mẹ em tìm được trong nhà kho, bà chưa từng vứt đồ đạc của em đi.”
Cố Tiêu: “Xem ra dì rất luyến tiếc đồ cũ.”
Cố Tiêu: “Nhưng mà em tìm làm gì?”
Trương Tư Nghị sửng sốt, nhịp tim bỗng nhiên hỗn loạn. Cậu cũng không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến đây là món quà đầu tiên mà Cố Tiêu tặng cho cậu, theo bản năng cậu muốn tìm nó, sau khi tìm được, cậu lại muốn chia sẻ cảm xúc của mình với Cố Tiêu đầu tiên.
Trương Tư Nghị: “Không có gì, chỉ muốn nhìn xem mà thôi.”
Cố Tiêu: “Thiếu miếng thứ năm, không ghép hoàn chỉnh được rồi.”
Trương Tư Nghị: “Anh còn biết mảnh gỗ còn thiếu là mảnh thứ mấy?”
Cố Tiêu: “Anh chơi vài năm, đương nhiên nhớ rõ, ghép khóa Khổng Minh cần phải theo trình tự, chỉ cần sai một bước là không lắp vào được.”
Ánh sáng lóe lên trong đầu Trương Tư Nghị - Nếu Cố Tiêu vẫn còn nhớ rõ, vậy cậu có thể lên mạng mua một khối gỗ có màu sắc tương tự làm thành thanh gỗ thứ năm!
Đang muốn đề nghị với đối phương, Cố Tiêu lại gửi đến một tin nhắn: “Những vết gồ ghề trên mảnh gỗ là cái gì, sao lại có cảm giác như bị chó cắn.”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó, ảnh chụp nhỏ như vậy mà anh cũng thấy được dấu răng, có phải Cố Tiêu phóng to ảnh lên nhìn không!?
Cố Tiêu: “Không phải là em cắn chứ?”
Trương Tư Nghị: “…” Em gái anh! (= 皿 =)
Cố Tiêu: “Có lẽ là em cắn rồi, anh nhớ em khi còn bé hay chảy nước miếng, làm cho cằm ướt sũng, bẩn muốn chết, thấy anh thì chùi hết vào người anh, anh lấy tay giúp em lau em còn ăn tay của anh.”
Trương Tư Nghị: “...” Đừng nói nữa! (╯////)╯︵┻━┻ Trương Tư Nghị nhồi máu cơ tim đẩy miếng gỗ sang một bên, chôn mặt vào bàn làm việc, không dám tiếp thu bản thân có những năm tháng như vậy.
Điện thoại di động ở bên cạnh không ngừng rung động, cậu nghẹn một lát, lại không nhịn được mà nhìn điện thoại.
Cố Tiêu: “Sao thế, đang xấu hổ hả?”
Cố Tiêu: “Đâu rồi?”
Cố Tiêu: “[Cáo nhỏ híp mắt]”
Trương Tư Nghị ngượng chín mặt gửi biểu tượng "mèo con tức giận", Cố Tiêu gửi lại biểu cảm "cáo nhỏ xoa đầu".
“...” Làm sao bây giờ, cậu cảm giác cùng Cố Tiêu gửi biểu cảm qua lại như thế giống như là đang... yêu đương!
Nhưng mà căn bản không dừng lại được, ôm điện thoại di động làm cậu cười khúc khích, tựa như bị nghiện, toàn đầu óc đều là Cố Tiêu...
“Tư Tư! Ăn cơm tối thôi con ơi!” Giọng nói của mẹ Trương từ tầng dưới vang lên.
Trương Tư Nghị hoảng loạn tắt điện thoại di động, kêu gào vài tiếng “A a a” - Không nghĩ nữa không nghĩ nữa! Cậu không phải là gay! Sao mỗi ngày lại nhớ một người đàn ông! Có bệnh!
Vài ngày không liên lạc với Phó Tín Huy, ăn xong bữa cơm tối hôm đó, Trương Tư Nghị nhớ đến bộ phim điện ảnh xem ban ngày, gọi một cuộc điện thoại cho cậu ta, quan tâm một chút đến tình hình gần đây của cậu ta và Phấn Chấn.
Mặc dù Phấn Chấn không phải là sói, nhưng chó và sói có một vài điểm giống nhau, lúc xem phim Trương Tư Nghị cũng không ngăn được sự đồng cảm dâng lên.
Giọng nói của Phó Tín Huy nghe có vẻ tiều tụy: “Phấn Chấn vẫn khỏe, nhưng trong nhà không ổn lắm.”
Trương Tư Nghị: “Thế nào rồi?”
Phó Tín Huy: “Cậu còn nhớ không, lúc chị gái tớ giúp tớ tìm chó thì để vệ sĩ đánh người?”
Trương Tư Nghị: “Vẫn nhớ, có chuyện gì xảy ra, đánh ra chuyện à?”
Phó Tín Huy: “Ừ, người kia xuất huyết não đang được chăm sóc đặc biệt, bên kia tố cáo nhà chúng tớ tội cố ý gây thương tích, hai ngày nay công an đến điều tra, đã đưa anh vệ sĩ đi rồi. Không phải chị gái tớ cũng đánh người đàn ông kia vài cái sao? Nếu anh vệ sĩ khai chị tớ ra, có lẽ chị tớ cũng bị tạm giam.”
Trương Tư Nghị: “Nói miệng không có bằng chứng, chị cậu không nhận là được mà?”
Phó Tín Huy: “Có chứng cứ, bên ngoài nhà chúng tớ có ba cameras giám sát, toàn bộ cảnh vệ sĩ đánh người đã bị thu vào. Bây giờ công an tìm cameras hỏi gia đình tớ băng ghi hình, mẹ tớ lại xóa hết đoạn video đi rồi, nếu như bị truy cứu, lại thêm tội danh ‘che giấu tội phạm’.”
Trương Tư Nghị: “What the fuck! Vậy sao không nói họ xâm lấn nhà riêng trước?”
Phó Tín Huy ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu Nghị, tớ nói thật với cậu, chú tớ chọc vào tổ ong vò vẽ lớn rồi, bên ngoài có người chỉ định gây khó dễ cho gia đình tớ, bên trên có người, ba tớ đến bây giờ vẫn chưa tìm được mối quan hệ nào để ép xuống...”
Lớn đến chừng này, Trương Tư Nghị vẫn chỉ mới thấy trên TV tình cảnh này, không ngờ trong hiện thực cũng xảy ra, cảm thấy không khỏe lắm. Cậu không khỏi nhớ đến lời dự toán vào đêm giao thừa của ba cậu, hoảng hốt nói: “Chuyện lớn như thế sao hai ngày trước cậu không nói cho tớ biết?”
Phó Tín Huy thở dài, trả lời: “Năm hết tết đến, tớ không muốn làm cậu lo lắng. Nhưng cậu yên tâm, tớ vẫn an toàn, ba tớ đã mời mười mấy vệ sĩ, hiện tại tớ ra khỏi nhà đều đi cùng vệ sĩ, chẳng qua năm sau tớ tạm thời không trở lại căn hộ thuê chung của chúng ta, tớ sợ liên lụy đến cậu.”
Trương Tư Nghị rất khó chịu: “Nói bậy gì thế, tớ là anh em của cậu, cậu nói cho tớ biết, tớ có thể giúp được cậu gì không?”
Phó Tín Huy cười cười: “Tớ không phủ nhận cậu là anh em của tớ, nhưng chuyện trong nhà chúng tớ không phải người bình thường có thể phối hợp được, cậu đừng lo lắng làm gì... Nhưng tớ xác thật có việc cần làm phiền cậu.”
Trương Tư Nghị: “Cái gì mà phiền hay không, có chuyện gì cậu cứ nói.”
Phó Tín Huy: “Gần đây trong nhà hỗn loạn, tớ không có tinh thần và sức lực để chăm sóc Phấn Chấn, muốn nhờ cậu trông coi nó một thời gian.”
Ý thức trách nhiệm dâng lên trong lòng Trương Tư Nghị: “Đương nhiên không thành vấn đề! Dù thế nào Phấn Chấn vẫn là chó của hai chúng ta!”
Phó Tín Huy cười nói: “Vậy thì tốt rồi, bao giờ cậu trở lại, tớ đưa Phấn Chấn đến căn hộ trước một ngày.”
Trương Tư Nghị vẫn chưa xác định thời gian, nói khi nào quay về sẽ gửi tin nhắn qua Wechat báo cho cậu ta biết, hết lần này đến lần khác nhắc nhở cậu ta phải chú ý an toàn mới nặng nề cúp điện thoại.
Vằng vặc trăng soi khắp chín châu, mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu, mấy nhà vui vẻ ngày đoàn tụ, mấy kẻ chân trời góc bể đau...
Ngày hôm sau là ngày cưới của Khúc Tiểu Miêu, Trương Tư Nghị tạm thời buông bỏ sự lo lắng dành cho Phó Tín Huy, xốc lại tinh thần đi tham dự hôn lễ.
Vào buổi tối, Trầm Hạo tự mình lái xe BMW đến đón Trương Tư Nghị đi uống rượu mừng, cậu ta cũng mặc tây trang và đi giày da, tỏa ra dáng dấp của người đàn ông thành đạt, phụ giúp người mặc áo khoác và quần jean ra khỏi cửa như Trương Tư Nghị trở thành một tên quê mùa ngốc nghếch.
Điều quan trọng nhất là chiếc phong bì màu đỏ có một nghìn tám trăm nhân dân tệ trong túi Trương Tư Nghị, chính là một nửa tài sản của cậu!
Nghe nói Khúc Tiểu Miêu kết hôn với một người đàn ông giàu có, đám cưới tổ chức ở một trong những khách sạn đẹp nhất của thành phố Nam Kinh, một mâm cỗ có giá hơn mười nghìn, đặt tròn tám mươi bàn xoay, vô cùng xa hoa phô trương thanh thế. Đến khách sạn, đậu bên ngoài là một loạt xe hơi BMW, thật sự là tiền nhiều như nước.
Không phải Trương Tư Nghị chưa từng thấy trường hợp tương tự, nhưng vừa nghĩ đến chênh lệch giữa cậu và Trầm Hạo, có chút không ngẩng đầu lên nổi.
Trầm Hạo lôi kéo cậu đến cửa đám tiệc, bước lên chúc phúc cô dâu chú rể, thấy Khúc Tiểu Miêu mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, trở thành cô dâu mới tinh tế và xinh đẹp, rạng rỡ khoác tay chồng cô đứng trước cửa phòng tiệc.
“Tiểu Miêu! Chúc mừng hạnh phúc!” Trầm Hạo kéo Trương Tư Nghị qua, vỗ vai cậu, nói: “Đây là ai, cậu còn nhớ không?”
Khúc Tiêu Miêu mở to con mắt, nhìn Trương Tư Nghị thanh tú như một chàng sinh viên đại học, nghi hoặc nói: “Đây, đây là...”
Trầm Hạo: “Là Trương Tư Nghị đó!”
Khúc Tiểu Miêu bừng tỉnh hiểu ra: “Là Trương Tư Nghị à, aiz, hôm nay tớ gặp nhiều người lắm, cái tên tự dưng kẹt trong cuống họng không gọi ra được!”
Trương Tư Nghị: “...” Fuck, thậm chí không thèm tìm cớ nữa! Mẹ nó hơn mười năm không gặp nhau rồi, ai còn nhận ra ai nữa!
Khúc Tiểu Miêu nhận tiền mừng cưới của hai người, thái độ đối với Trương Tư Nghị càng thêm phần qua quýt cho xong chuyện, chỉ niềm nở bảo phù dâu tiếp đón Trầm Hạo, coi Trương Tư Nghị trở thành người hầu nhỏ của cậu ta.
So với Trương Tư Nghị bơ phờ uể oải thì biểu hiện của Trầm Hạo khá hăng hái, gặp người nào cũng phát danh thiếp tạo quan hệ. Có người nói danh thiếp của cậu ta được in trực tiếp ở một cửa hàng photocopy ven đường, còn đường hoàng viết ở mặt trên chức vụ kiểu giống như "Giám đốc điều hành".
Trương Tư Nghị dạo quanh một vòng, không quen biết ai hết, càng nghĩ cậu càng cảm thấy hối hận và nhạt nhẽo.
Đúng lúc này, bờ vai cậu đột ngột bị người vỗ từ phía sau, quay đầu, Trương Tư Nghị thấy một thanh niên đẹp trai mặc đồ trang trọng đang đứng ở phía sau, tươi cười nhìn cậu.