Yoo Hari tay xách chiếc va li da nâu mà hôm trước vừa được mua cho, trên lưng đeo một cái balo du lịch cỡ bự màu xám, đây không phải là loại ba lô thích hợp với một cô gái, thế nhưng khi được hỏi muốn mua loại nào, Hari đã chọn ngay nó, chỉ đơn giản là nó bền và đựng được rất nhiều đồ.
Đứng trước cửa căn phòng 206, cô rút chiếc chìa khóa ra, mở cửa, sau đó khó khăn lôi cái va li của mình vào.
Đây là một căn hộ loại nhỏ trong kí túc xá của YG, tổng cộng có 1 phòng khách, một phòng bếp, hai nhà vệ sinh và 3 phòng ngủ.
Hari nhìn quanh, phòng khách khá bừa bộn, áo khoác, nón, cùng với những tờ nhạc phổ được vứt lung tung trên mặt đất, ngoài ra còn có một chiếc đàn organ nằm cạnh cửa ban công và một cây ghi ta được treo trên tường, hiển nhiên là chủ nhân nơi này không phải là người ngăn nắp lắm.
Hari đi tới kéo từng cửa phòng ra, vật dụng trong hai phòng trước cho thấy đây đều là phòng của con trai, cho đến khi bước đến căn phòng cuối cùng, Hari mở cửa và đi thẳng vào trong.
Phòng này khác với hai phòng trước đó, nó khá trống trải và sạch sẽ, chỉ có một cái giường đơn, một bộ bàn ghế và một tủ quần áo nhỏ. Hari đem va li vào phòng, cởi cái ba lô nặng trịch trên vai ra, bắt đầu xếp đồ cảu mình. Đây sẽ là nơi cô sống trong thời gian sắp tới.
Cách đây 3 tháng, Hari vẫn còn là một cô nhi, đương nhiên bây giờ cũng là cô nhi, thế nhưng bây giờ cô đã có người giám hộ. Năm 12 tuổi, cha mẹ cô đều mất trong một vụ tai nạn, Hari liền bỗng chốc từ một người có gia đình hạnh phúc trở thành không có ai nương tựa.
Ban đầu, cô được đưa cho gia đình người em gái họ hàng của cha, cũng tức là cô của cô nuôi, thế nhưng sau khi bọn họ dùng hết cách dụ dỗ vẫn không thể khiến cô nghe lời đem bán căn phòng nhỏ của cha mẹ đi thì họ liền bắt đầu thay đổi thái độ, người cô thì luôn mắng nhiếc, tìm đủ mọi cách bỏ đói hoặc bắt cô phải làm việc nhà, con gái bà ta thì cứ thích phá đồ của cô hoặc “lỡ tay” đánh trúng cô và cho đến khi người chồng của bà ta dùng bàn tay mập ghê tởm đó đặt lên ngực cô thì Hari đã không chịu đựng nữa mà giơ chân đá thẳng vô cái của quý của ông ta.
Đương nhiên sau khi bà cô ấy về thì rất tức giận, cô lại đại chiến 300 hiệp với bà ta cùng con gái xong, sau đó trước ánh mắt không thể tin được của con trai bà ta liền tiêu sái xách va li cùng với gương mặt đầy thương tích và dáng đi cà thọt về căn nhà của cha mẹ. Từ đây, Hari chính thức bước vào cuộc sống tự lập đầy gian nan.
Hari không muốn vào cô nhi viện, vì theo cô, nơi đó cũng chả tốt hơn nhà bà cô ấy là bao nhiêu, vì vậy cô liền ở lại căn nhà mà cha mẹ để lại cho cô. Ngay từ lúc đó, Hari đã hiểu rõ đạo lý “dựa núi, núi dổ, dựa người, người chạy”.
Vì còn nhỏ, cho nên không thể đi xin việc làm, thế nên Hari đã xin được rửa chén cho các quán ăn, lau nhà, dọn vệ sinh cho người khác để kiếm sống.
Đương nhiên Hari vẫn đến trường bình thường, cô vẫn còn nhớ lời cha từng nói, chỉ khi có tri thức, thì mới có thể đứng cao hơn người khác, vì vậy cho dù cuộc sống có khó khăn đến khi nào, Hari cũng không bao giờ bỏ bê việc học, thế nhưng để tiết kiệm tiền học phí, Hari đã luôn giữ vững thành tích đứng nhất để được miễn phí tiền học cùng với tham gia tất cả các cuộc thi học thuật có thưởng cùng với nhận làm bài tập giùm bạn để kiếm thêm thu nhập.
Cuộc sống của Hari cứ theo một lịch trình nhất định, sáng đi học, giờ ra chơi thì tranh thủ làm bài tập giúp bạn, tan học thì đi lau dọn vệ sinh, xong thì đi đến mấy quán ăn rửa chén, cuối tuần thì đi quét dọn tại tiệm sách gần nhà, sẵn tiện coi cóp mấy quyển sách.
Thế nhưng vào 3 tháng trước, một ông chú đẹp trai tên Yang Hyun Suk bỗng dưng tìm đến và bảo là em ruột của mẹ cô, muốn đưa cô về nuôi dưỡng. Ngay lúc đó, phản ứng của Hari không phải vui mừng vì sắp được nhận nuôi mà là nghi ngờ người này có phải là người của abng8 đảng lừa gạt nào không.
Cô thậm chí đã liên lạc với cảnh sát và kêu hàng xóm qua “tọa trấn”. Sau khi Yang Hyun Suk đen mặt đưa ra được những giấy tờ chứng minh thân phận thì Hari mới tin lời người này, thì ra trước đây khi cha mẹ yêu nhau đã bị ông ngoại phản đối, vì vậy nên mới cùng cha bỏ trốn, tình huống này nghe sao thật kinh điển.
Sau này ông ngoại mắc bệnh nặng, mới nhớ đến đứa con gái này mà tìm kiếm thì đã không thể tìm thấy được nữa, ông cũng trở nên yếu đi mà qua đời cách đây một năm, chỉ còn một mình người cậu này vẫn không bỏ cuộc tìm kiếm và giờ thì gặp được cô.
Nhìn người cậu này có vẻ cũng khá giả, là giám đốc một công ty giải trí đương nhiên sẽ không nghèo, thế nhưng cô cũng không muốn theo người cậu này về nhà.
Yang Hyun Suk rất muốn đưa cô về nuôi dưỡng đồng thời cung cấp tiền cho cô học tập đến khi cô trưởng thành, 4 năm qua cô đã rất rõ ràng, không thể dựa vào ai ngoài chính mình, không có gì là cho không, không có gì là miễn phí.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc nếu như có Yang Hyun Suk giúp đỡ thì cuộc sống của cô sẽ thuận lợi hơn, ví dụ như cô có thể mua những quyển sách mà trước đây cô không mua được, học những thứ mà trước đây cô không có tiền học như ngoại ngữ,cô muốn có một cái laptop, đây chính là bách khoa toàn thư di động và quan trọng nhất, cô sẽ có nhiều thời gian hơn để trau dồi tri thức, mục tiêu của cô là trở thành người giàu có, vì vậy mà cô phải chuẩn bị mọi thứ cho hành trang tương lai của mình, mà có sự giúp đỡ của Yang Hyun Suk, cô sẽ thực hiện điều đó nhanh hơn.
Vì vậy cô chấp nhận sự trợ cấp tài chính của Yang Hyun Suk, thế nhưng cô sẽ không nhận không, cô muốn làm việc để có thể nhận tiền. Tuy bây giờ trông người cậu này có vẻ rất tốt, thế nhưng có ai chắc chắn rằng, trong tương lai, ông ta sẽ không lấy ân nuôi dưỡng ra để bắt cô làm những việc mà cô không muốn.
Đương nhiên cô không ngây thơ cho rằng đây là một sự trao đổi ngang hàng, đây rõ ràng là tình huống có lợi cho cô hơn, thế nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể cung cấp sức lao động của chính mình, ít nhất người khác sẽ không có cớ để lợi dụng mình.
Trước sự kiên quyết của cô, Yang Hyun Suk chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận và sắp xếp cho cô làm trợ lí của nhóm nhạc vừa mới debut trong công ty Bigbang.
Hari vừa xếp đồ vừa hồi tưởng lại tư liệu của nhóm nhạc này, nhóm này mới ra mắt hồi 3 tháng trước, thế nhưng có vẻ phản ứng của khán giả không được tốt lắm, vì vậy mà cao tầng dần dần trở nên thất vọng.
Nhìn căn hộ tồi tàn này là biết thái độ của cao tầng trong công ty, họ còn không được cung cấp một căn hộ đàng hoàng mà chỉ là ở kí túc xá của thực tập sinh loaị A (trong 3 cấp thực tập sinh từ thấp đến cao C,B,A), mà không phải là một căn hộ cao cấp như những người đã nổi tiếng.
Cũng chẳng có quản lí riêng, quản lý của họ hiện tại mà Lee Tae Jun (30 tuổi), ngoài Bigbang ra anh ta còn là quản lý của 2 nghệ sĩ khác, vì vậy thường không có thời gian dành cho nhóm.
Hari cũng rõ ràng, tuy mang tiếng là trợ lý, thế nhưng công việc của cô không khác gì bảo mẫu, ai bảo cô cũng không biết gì về mấy vụ lăng xê hay hợp đồng linh tinh.
Đồ đạc cũng ít nên Hari xếp xong rất nhanh, chiếm nhiều nhất là bộ sách của cô và quý nhất trong đó là chiếc laptop mà Yang Hyun Suk vừa mới đưa, đây chính là công cụ quan trọng nhất trong quá trình trở thành người giàu của cô.
Sắp xếp đồ xong, Hari ra khỏi phòng, cô đi dạo một vòng quanh nhà và các phòng, đầu tiên là để những bộ quần áo dơ qua một bên, có một số người không thích người khác động vào quần áo của mình, vì vậy khi chưa hiểu rõ 5 người này, cô sẽ không động vào đồ riêng tư của họ, dùng cây lau nhà lau một lượt phòng khách, sau đó vào phòng bếp, rửa hết số chén đĩa bẩn.
Mở cái tủ lạnh nhỏ ra, chẳng có gì ngoài vài ba cái trứng gà và mấy chai nước, Hari liền đi siêu thị. Cô dùng số tiền sinh hoạt phí của nhóm mà mình vừa được ứng ở chỗ quản lý Lee Tae Jun, lên đường đi mua đồ ăn cho 6 người.
Tuy cô cũng có sinh hoạt phí, thế nhưng tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, có thể ăn ké người khác, tội gì phải dùng tiền mình.