Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 100



Giáo viên chủ nhiệm của lớp mười hai hai là Lưu Tố Bình, một người phụ nữ trung nghiên rất nghiêm túc, nổi tiếng nghiêm khắc. Bà ta cầm giáo án bước vào lớp học, lúc này Quý Hàm Thư vẫn chưa rời đi, vẫn đang nói cho Diệp Vấn Vấn biết những chuyện cần chú ý, ngay cả Lưu Tố Bình vào cũng không biết.

"Quý Hàm Thư, đây là lớp học của lớp mười hai, em ra ngoài ngay!" Lưu Tố Bình quát lên.

Làm học sinh cho nên vẫn còn sợ giáo viên, đặc biệt là Lưu Tố Bình với uy danh vang xa. Vị giáo viên này thờ phụng bốn chữ đối xử bình đẳng, không quan tâm đến bạn có bối cảnh gì, đến trường học thì chính là học sinh, không nghe lời à, đánh!

Trong trường học có không ít học sinh có hậu trường, học sinh bị dạy dỗ bèn tìm người lớn của nhà mình. Người lớn tới tìm Lưu Tố Bình, bà ta nói thẳng một câu, có chuyện gì tìm hiệu trưởng.

Hiệu trưởng: "....."

Hiệu trưởng phiền gần chết.

Bỏ đi, giáo viên có làm sai gì đâu, không phải nên bỏ cái tính gấu con đi à?

Không những không bỏ, người lớn nhà học sinh còn tạo áp lực.

Thế nhưng, có một vài người lớn nhà học sinh không nói đạo lý, nhưng cũng có người lớn nhà học sinh biết nói lý, rất thích cách dạy dỗ học sinh của Lưu Tố Bình, những người lớn này cũng không thiếu người có bối cảnh.

Như thế dẫn đến Lưu Tố Bình vẫn an ổn dạy tiếp lớp mười hai, với học sinh mà nói, bà ta là sự tồn tại như ma quỷ.

Quý Hàm Thư âm thầm lườm một cái rồi làm một khẩu hình với Diệp Vấn Vấn, sau đó rời khỏi lớp mười hai hai.

"Quý Duyệt Nhĩ." Lưu Tố Bình điểm danh.

Diệp Vấn Vấn đứng lên: "Cô Lưu."

Lưu Tố Bình nhìn thiếu nữ trước mắt, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt sáng ngời, khóe môi cong nhẹ lộ ra nụ cười trong tựa như nước, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn lễ phép.

Bà ta thỏa mãn gật đầu.

Thật ra ban đầu bà ta không muốn có một học sinh mới chuyển tới lớp của mình, lớp mười hai là giai đoạn quan trọng nhất, đặc biệt là học kỳ cuối cùng của lớp mười hai. Chỉ còn hơn một trăm ngày nữa đã thi đại học, lúc này lại có một học sinh mới chuyển vào, các học sinh đều chỉ mới mười bảy mười tám tuổi xuân. Bình thường học tập khắc khổ, đột nhiên có một học sinh mới đến, khó tránh khỏi sinh lòng tò mò.

Quan trọng nhất đó là, học sinh mới này quá xinh đẹp.

Lưu Tố Bình đã xem ảnh trong tư liệu của cô, chỉ bức ảnh trên sơ yếu lý lịch thôi đã đủ để nhìn ra đây là một người có nhan sắc. Cô gái trên ảnh môi hồng răng trắng, ngay cả một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi như bà ta nhìn qua cũng phải khen một tiếng xinh đẹp, huống hồ gì những thiếu niên ở độ xuân thì kia?

Lỡ đâu vào lúc quan trọng nhất này xảy ra chút chuyện yêu đương gì đó, vậy thì phải lo lắng biết bao.

Cũng may hôm nay khi tận mắt thấy được cô, ngoại trừ vẻ đẹp có phần quá mức ra thì nhìn qua cũng ngoan ngoãn lễ phép, không phải kiểu người lộ liễu.

Bà ta nhìn người vẫn rất chuẩn.

"Ngồi xuống đi, sau này vị trí đó là của em." Lưu Tố Bình nói rồi lấy một bộ bài thi trong tập giáo án ra: "Trở lại lớp sau tết, tôi thấy các em đều lười nhác hết rồi! Lớp trưởng, phát bài thi ra đi, phải làm xong trong vòng sáu mươi phút, không làm xong thì ra ngoài chạy bộ ba vòng."

Cả lớp kêu rên không ngừng,

Người ngồi cùng bàn với Diệp Vấn Vấn tên Hà Văn Tĩnh, lúc nhận được bài thi thì cô nàng nhăn mặt nhíu mày: "Khó quá đi." Cô nàng nhỏ giọng nói.

Sau đó nghiêng đầu nhìn vị bạn học mới ngồi cùng bàn với mình, lại phát hiện cô đang cười!

Hà Văn Tĩnh: "......."

Cô nàng bị kích thích đến mức vùi đầu viết bài.

Hà Văn Tĩnh là lớp phó học tập, còn là mười người đứng đầu cả lớp, sau khi cô nàng làm xong trang đầu tiên thì thấy người bạn cùng bạn của mình đã lật trang!

Hà Văn Tĩnh vì quá khiếp sợ nên không thể không dừng bút liếc nhìn ---- Sau khi lật trang thì, cô nàng nhìn thấy trên mặt trang ấy đều là đáp án, còn có cả bản nháp nữa, tất cả đáp án đều là đáp án đúng, nói rõ người bạn cùng bàn mới này cũng không hề viết lung tung.

Hơn nữa, lớp hai là lớp mũi nhọn của trường, chắc chắn người bạn cùng bàn mới này trải qua một cuộc thi mới có thể vào được, phỏng chừng thực lực không kém, thế nhưng.... Làm xong tờ đầu tiên nhanh như thế, đây có phải hơi biến thái không?

"Hà Văn Tĩnh! Em đang nhìn gì thế?" Giọng của Lưu Tố Bình vang lên.

Hà Văn Tĩnh đỏ mặt, thu hồi ánh mắt, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Chờ đến khi cô nàng làm xong đề thi, bắt đầu kiểm tra lại thì phát hiện bạn cùng bàn mới đã kiểm tra bài xong từ lâu, còn đang kiểm tra lại lần hai.

Tiết một và hai đều là của Lưu Tố Bình, sau sáu mươi phút, Lưu Tố Bình thu hết bài thi lại, bắt đầu chấm điểm.

Lớp mười hai hai có tổng cộng ba mươi mốt người, chỉ có hai mươi sáu người làm xong bài thi trong vòng sáu mươi phút, năm người còn lại đã bị Lưu Tố Bình cho ra sân thể thao chạy bộ.

Diệp Vấn Vấn nhìn mà líu lưỡi.

Nghiêm ngặt quá đi.

Tốc độ chấm điểm bài thi của Lưu Tố Bình rất nhanh, chỉ hơn mười phút đã chấm xong hết. Bà ta cho học sinh năm phút đi toilet, kết quả chẳng có một người động đậy, mọi người đều yên lặng đọc sách.

"Bài thi này là đề thi toán của kỳ thi đại học năm ngoái." Lưu Tố Bình đứng trên bục giảng: "Phải công nhận đề toán năm ngoái khá khó, nhưng các em phải hiểu rõ một chuyện, các em khó, mọi người cũng khó. Điều các em cần làm làm vận dụng linh hoạt những kiến thức đã học, giải ra được đáp án của mỗi đề."

"Đề thi ở trang sau, mỗi một đề tôi đã giảng qua không dưới một lần, thế mà còn có người không nhớ được. Các em là học sinh của lớp mũi nhọn, vậy mà lại phạm phải sai lầm thế này, các em nói phải làm sao mới thi được điểm sao, làm sao bước qua được cửa ải thi đại học khó khăn này hả!"

Mọi người không dám hé răng.

"Trần Quân Hạo!"

Một nam sinh đứng lên.

Lưu Tố Bình nhìn cậu ta: "Em là người đứng nhất lớp, cũng luôn nằm trong năm vị trí đầu lớp. Toán là điểm mạnh của em, tôi vốn tưởng một trăm năm mươi điểm tuyệt đối em cũng sẽ được ít nhất một trăm bốn mươi lăm điểm, kết quả, em chỉ được một trăm bốn mươi. Một đề bài cuối cùng em đã dùng sai công thức, sai lầm rõ ràng thế này mà em cũng có thể phạm phải à?"

"Nếu em phạm lỗi khác tôi đã chẳng tức giận đến vậy." Lưu Tố Bình hít sâu một hơi: "Hôm nay mỗi một em đều phập phồng thấp thỏm, có phải vì người bạn học mới đến này không? Hả!"

Diệp Vấn Vấn bị điểm tên ngẩng đầu lên.

Vốn dĩ Lưu Tố Bình còn muốn dày dỗ học sinh thêm một hồi, bỗng nhiên đối diện với vẻ mặt vô tội của Diệp Vấn Vấn, bà ta chợt bối rối rồi không kìm được nữa.

Nếu như tiếp tục mắng, có thể cô gái nhỏ này sẽ nghĩ mình nhầm vào em ấy, dùng em ấy làm chủ đề ầm ĩ.

Hơn nữa ----

Lưu Tố Bình e hèm một tiếng, sát khí cũng lùi đi. Mọi người trong lớp đều thở phào một hơi, bà ta rút một tấm bài thi ra: "Quý Duyệt Nhĩ mới tới là người duy nhất  được điểm tuyệt đối trong lớp, tôi không muốn các em học tập em ấy, tôi chỉ muốn các em giống như em ấy. Lần sau phải lấy được điểm tuyệt đối cho tôi, phải phô ra thực lực của học sinh lớp mũi nhọn, có nghe rõ chưa!"

"Nghe rõ!!!"

Lưu Tố Bình thỏa mãn.

Diệp Vấn Vấn cũng nhanh chóng nổi tiếng ở lớp mười hai bởi điểm tuyệt đối trong bài thi đầu tiên --- Tất nhiên những lớp khác đã từng làm qua đề thi này rồi, tính cả Diệp Vấn Vấn thì chỉ mới có ba người được điểm tuyệt đối.

Kết quả là, toàn lớp mười hai đều biết, lớp mũi nhọn của trường có một bạn học mới phái thực lực chuyển tới.

Hơn nữa, không chỉ là học sinh giỏi, mà còn là một học sinh giỏi có giá trị nhan sắc siêu cao. Càng quan trọng hơn nữa là, Quý Hàm Thư nổi tiếng "giận trời oán đất" của lớp mười một chính là cháu nhỏ của cô, cậu ta đã buông lời với cả trường rằng, ai dám bắt nạt cô là đang đối nghịch với cậu ta.

Đủ loại tình hương bày ra, Diệp Vấn Vấn không nổi danh mới là lạ.

.....

Sau khi tan học lớp tự học buổi tối, xe của Quý Hòa Hiện đã chờ sẵn ở cửa, Diệp Vấn Vấn lên xe rồi mới phát hiện trong xe không có Quý Hòa Hiện, chỉ có mỗi Tông Việt.

"Hòa Hiện còn đang ở hoạt động, không thoát thân được." Tông Việt đưa bánh rán đã chuẩn bị trước cho cô.

"Oa." Diệp Vấn Vấn đã đói bụng đến mức ngực dính vào lưng hạnh phúc cắn một miếng lớn, cô lấy điện thoại di động ra, lúc này mới thấy điện thoại đã hết pin, chẳng trách cô không nhận được tin nhắn nào: "Vậy khi nào anh ấy mới về?"

"Có lẽ sẽ hơi muộn chút." Tông Việt sờ đầu cô.

Diệp Vấn Vấn vừa gặm bánh rán vừa kể lại chuyện đã xảy ra vào hôm nay cho Tông Việt biết.

"Điểm tuyệt đối... Ồ, khi về sẽ khen thưởng cho em một cái đùi gà." Tông Việt nói.

Diệp Vấn Vấn cong môi, lộ ra vẻ đắc ý của trẻ con.

Nói một hồi cô mới phát hiện xe không đi theo hướng về biệt thự mà là quẹo vào một bên khác của trường học, tiến vào một khu chung cư.

"Hả? Chúng ta không về nhà ạ?" Diệp Vấn Vấn có hơi ngơ ngác.

Tông Việt nói: "Hòa Hiện sợ mỗi ngày em đi học mất nhiều thời gian cho nên đã thuê phòng ở đây, như vậy, sáng em có thể ngủ thêm được một chút."

Tất nhiên Quý Hòa Hiện không nỡ để Diệp Vấn Vấn học bán trú ở trường, nhưng từ trường đến biệt thự phải mất nửa giờ đi xe, sáng sớm sáu giờ hai mươi phút đã bắt đầu tiết tự học.

Nếu không học bán trú ở trường, mỗi ngày cô phải thức dậy lúc năm giờ sáng.

Buổi tối còn có tiết tự học, phải gần mười giờ mới kết thúc tiết tự học, thời gian sẽ rất hạn hẹp.

"Cảm động à?" Tông Việt cười khẽ.

Diệp Vấn Vấn ngượng ngùng gật đầu.

"Con bé ngốc này." Tông Việt nói: "Vấn Vấn, em có thể cảm động, nhưng không được cảm thấy thẹn. Hòa Hiện tốt với em là vì em đáng được như thế, mà cậu ta đã đồng ý thì việc em cần làm là thản nhiên nhận lấy. Em phải hiểu, có lúc nhận cũng là yêu."

Diệp Vấn Vấn trịnh trọng gật đầu.

Nơi được thuê là một khu chung cư ở bên cạnh trường học, nhà ở nơi này rất hiếm, Quý Hòa Hiện cũng đã cho người tốn không ít sức lực mới có thể thuê được một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách.

Căn nhà được quét dọn rất sạch sẽ, Tông Việt mở cửa quen đường đi vào nhà bếp làm đùi gà cho Diệp Vấn Vấn. Trong nhà có học sinh lớp mười hai, phải bổ sung dinh dưỡng!

- --

"Mùi rượu nồng không?" Dưới lầu, Quý Hòa Hiện hỏi Kiều Hựu Song, anh đã uống nhiều rượu.

Kiều Hựu Song khịt khịt mũi: "Mùi rượu đã bay gần hết rồi, anh Quý anh đi nhanh đi, nghỉ sớm một chút, ngày mai phải đến thành phố W nữa đó."

Nhà thuê nằm ở lầu hai, Quý Hòa Hiện lặng lẽ dùng chìa khóa mở cửa ra. Tông Việt đang ngồi trên ghế salong xem tivi, âm lượng được điều chỉnh rất nhỏ, thấy Quý Hòa Hiện vào nhà bèn nói: "Trở về rồi?"

Quý Hòa Hiện nhìn quanh bốn phía, Tông Việt nói: "Em ấy ngủ rồi."

Tông Việt mặc áo khoác vào, chuẩn bị rời đi --- Anh ta vốn định chờ Quý Hòa Hiện về rồi sẽ đi.

"Anh Việt." Quý Hòa Hiện gọi anh ta lại: "Ở đây có ba phòng ngủ một phòng khách."

Tông Việt im lặng.

Quý Hòa Hiện: "Anh dời vào đây đi, bình thường cũng tiện chăm sóc Vấn Vấn hơn. Mấy ngày nữa em sẽ quay bộ phim mới, mấy tháng không có nhà, chỉ có anh có thể chăm sóc Vấn vấn. Chắc anh cũng không muốn khi cô ấy về nhà mà chẳng thấy bóng người nào đâu."

"Được." Tông Việt trả lời.

"Nhưng chờ đến khi em đi đóng phim anh mới dời vào." Anh ta kiên trì.

Nếu Quý Hòa Hiện muốn đóng phim mới, thời gian hai người ở chung không nhiều, sao anh ta có thể làm kỳ đà cản mũi vào lúc này.

Quý Hòa Hiện đau đầu, thật sự Tông Việt là người cố chấp nhất mà anh từng thấy, anh chỉ đành đồng ý, tùy ý cho Tông Việt rời đi vào lúc rạng sáng.

Anh vặn nhẹ nắm cửa phòng ngủ, bên trong phòng có thắp đèn ngủ, nhóc con ngủ rất say, rắn trắng quấn người nằm ngay bên gối --- Là Tông Việt mang nó tới.

Thực tế thì là rắn trắng ép Tông Việt mang nó tới --- Nó quấn trên đùi Tông Việt không chịu buông, Tông Việt không muốn mang theo cũng không được.

Nghĩ đến nhóc con chuyển tới bên cạnh trường, đưa rắn trắng theo cũng tốt, cho nên Tông Việt đã cho phép nó theo.

Quý Hòa Hiện vừa bước vào rắn trắng đã tỉnh ngay, nhưng vừa tỉnh ngủ nên có hơi choáng váng, nó lắc lư đầu thè lưỡi chào hỏi với Quý Hòa Hiện.

Xong nó vùi đầu xuống, còn chôn đầu dưới tóc Diệp Vấn Vấn.

Quý Hòa Hiện bắt nó lên, kéo ngăn tủ ra ném nó vào.

Rắn trắng: "???"

Đệt! Bổn thiếu gia đã chào hỏi thân thiết thế rồi mà còn làm như vậy à? Có phải đàn ông không hả!

"Anh về rồi." Diệp Vấn Vấn mơ màng mở mắt ra, cô thấy Quý Hòa Hiện cho nên định ngồi dậy, Quý Hòa Hiện cúi đầu hôn lên trán cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên người cô: "Về rồi, em ngủ đi."

Diệp Vấn Vấn lại rơi vào mộng đẹp lần nữa dưới sự vỗ về của anh.

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Rắn trắng: Phi, cái tên con người này lớn lên trong bình dấm à, ngay cả dấm của bổn thiếu gia cũng muốn ăn? Không, chắc chắn tên đó đố kỵ bổn thiếu gia phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.