Nhìn Cố Diễm bày ra bộ dáng khó coi như vậy, Giản Triều Vân đáp trả hắn bằng ánh mắt ghét bỏ: “Sư huynh nghĩ nhiều rồi, sao ta thích loại như huynh được.”
Cố Diễm tức giận đến nghiến răng, Giản Triều Vân vậy mà dám móc mỉa hắn.
Nhìn ánh mắt tức giận của Cố Diễm, Giản Triều Vân biết mình đã chọc phải tiết con chó dại, y chạy một mạch ra ngoài.
Từ đằng xa thấy Tiết Minh đang đi tới, Giản Triều Vân nhanh chóng núp ra đằng sau hắn. Ấm ức rơi những hạt ngọc tinh khiết, giọng nức nở: “Tiết ca ca, Cố sư huynh muốn đánh ta!”
Một tiếng “ca ca” trực tiếp giết chết Tiết Minh, hắn cầm kiếm lên đuổi ngược lại Cố Diễm. Trận chiến nảy lửa giữa hai thiếu niên xảy ra, nhưng vì Tiết Minh được buff thêm sức mạnh nên phần thắng nghiêng về phía hắn.
Mà hắn cũng quên béng mất mình vẫn còn đang tức tối chuyện Giản Triều Vân chăm sóc cho Cố Diễm.
Nhìn Cố Diễm bị đánh cho thảm hại, Giản Triều Vân lại gần, ác ý mỉm cười.
“Bài học thứ hai là biết giả bộ đáng thương trước mặt người thương, giúp kích phát tâm ý bảo hộ. Cố sư huynh học được chưa, nhớ chú ý xưng hô của mình nhé!”
Giản Triều Vân nói xong thong thả chạy lại gần Tiết Minh, để lại một Cố Diễm lấm lem bụi trên người với vẻ ngơ ngác.
Hắn tham gia cái lớp học điên rồ đó lúc nào vậy?
Mà Giản Triều Vân đâu có quan tâm hắn như trước, y lại quay lại bên cạnh Tiết Minh làm tùy tùng nhỏ.
Chỉ với một câu “ca ca”, cơn giận dữ của Tiết Minh mấy ngày nay đã lập tức bay hết. Hắn thơ thẩn đi về phòng, nhớ lại giọng nói ấm ức của Giản Triều Vân khi gọi tiếng ca ca khiến hắn đứng ngồi không yên.
Tiết Minh muốn tát bản thân mình hai cái, hắn nghĩ bậy bạ gì về Giản Triều Vân vậy chứ!
Chiều hôm đó họ tiếp tục đi điều tra, lần này Cố Diễm dưới sự chăm sóc của Giản Triều Vân đã khoẻ hơn nên được tham gia chuyến này, mà không ngờ có một kẻ không mời mà đến.
Không biết Diệp Tự Vinh từ đâu chui ra đòi đi chung với bọn họ, cứ nghĩ hắn đã trở về tông môn từ mấy hôm trước rồi, Khuất Chính mới hỏi hắn:
“Diệp tiền bối, không phải mấy hôm trước ngài quay trở về tông môn rồi sao?”
Diệp Tự Vinh trả lời, lần này trở về cũng là vì vụ Thông Viên luôn có những điểm kì quái, hơn nữa hắn nghi ngờ rằng có kẻ đã đưa sai thông tin.
“Ta về báo lại với phía trên, vụ án này không đơn giản. Tạm thời đừng manh động, đợi sư tôn của các ngươi tới đi.”
Lần này bọn họ không tiến vào trong, ở bên ngoài lòng vòng xem xét kĩ lưỡng.
Dòng người tiến vào miếu lúc nào cũng đông đúc, không thiếu một ngày, dù mất tích nhiều như vậy mà không hoảng sợ ngược lại còn đến nhiều hơn, vậy không phải là bị điên sao?
Nhìn những người tiến vào trong miếu với vẻ mặt vui sướng khiến cả đám rùng mình, thiết nghĩ Thẩm An Nguyên mau chóng đến chứ thứ nào chịu đi vào cái miếu đó lần nữa.
_Nếu mà không phải kí hợp đồng vs app N rồi thì t drop truyện luôn r đấy, trơ trẽn đến vậy là cùng_
Ở một góc họ không chú ý, một kẻ đang theo dõi bọn họ, sau khi xác định họ đã đứng ở bên ngoài miếu, hắn rời đi, chạy đến một địa phận xa hơn.
Lý Kỳ Minh đứng ở giữa rừng cây xơ xác, bầu trời âm u khiến không khí trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết.
Kẻ vừa theo dõi đi đến gần Lý Kỳ Minh, bộ dáng cung kính quỳ xuống: “Chủ nhân, đám đệ tử của Linh Khê Tông đã ở bên ngoài, Thẩm An Nguyên cũng sắp đến đây. Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch rồi ạ.”
Lý Kỳ Minh cầm bộ dâng lễ hôm trước Cố Diễm cầm vào, tay vân vê nó, hắn bật cười một cách man rợ: “Tốt lắm, để lần này ta xem Thẩm An Nguyên ngươi vực dậy kiểu gì!”
Phía bên Giản Triều Vân, y vẫn luôn có ý định đi vào căn phòng bên trong miếu, chỉ là trong đó không cho phép bọn họ đi vào.
Diệp Tự Vinh từ đâu xuất hiện, lấy tay ấn vào trán y: “Làm gì mà phải nhíu mày vậy?”
Giản Triều Vân thoáng kinh, y bình tĩnh lại trả lời: “Ta muốn vào căn phòng bên trong miếu, chỉ là không vào được.”
Diệp Tự Vinh mỉm cười nói: “Ta đi vào đó rồi, trong đó cũng chẳng có gì ngoài đồ dâng hương.”
Giản Triều Vân nhớ lại hôm đầu tiên vào miếu, đúng là lúc đó có thấy Diệp Tự Vinh từ đó đi ra, chẳng qua là do mấy ngày hôm nay quá bận rộn chạy qua lại giữa Tiết Minh và Cố Diễm nên y đã quên mất.
“Ngài được vào trong đó sao?” Giản Triều Vân thắc mắc hỏi.
Diệp Tự Vinh không mặn không nhạt đáp: “Ta cứ đi vào thôi.”
Y bất ngờ hỏi lại: “Trong đó cấm người ngoài vào mà, ngài không biết sao?”
Ai ngờ Diệp Tự Vinh lại vô sỉ trả lời: “Ta biết chứ, cứ xông vào thôi, họ có đánh lại ta đâu.”
Mọi người cạn lời, sao lại có người không biết xấu hổ như hắn vậy.
Đang lúc vui vẻ, ngực Cố Diễm đột nhiên quặn thắt lại, đầu ong ong đau như búa bổ, mắt hắn nổi đầy tơ máu, hắn ôm ngực dựa vào bức tường bên cạnh.
Giản Triều Vân chú ý đến, hoảng hốt chạy lại gần.
“Cố sư huynh, huynh sao vậy?”
Cố Diễm không nghe thấy bất cứ thứ gì, lòng trắng trong đôi mắt đã biến đỏ. Mọi người đều nhận ra hắn đã bị nhiễm ma khí, lập tức rút kiếm ra định áp chế hắn.
Khuất Chính hét lớn: “Tuyệt đối không được để Cố Diễm lại gần người dân.”
Giản Triều Vân sợ hãi gọi lớn tên hắn: “Cố sư huynh, mau tỉnh lại đi!”
Trong lòng Giản Triều Vân rối rắm, ánh mắt sợ hãi nhìn một Cố Diễm đang phát điên. Rõ ràng y đã cố gắng không để hắn mấy ngày nay ra ngoài tiếp xúc rồi mà, tại sao vẫn bị ma khí bao trùm như vậy.