Lại quay thêm mấy phân cảnh, trước khi kết thúc công việc, Bối Hải nói với bọn họ: "Ngày mai sẽ quay phân cảnh xuống nước, điều chỉnh trạng thái thật tốt, phân cảnh cuối cùng sẽ là điểm nhấn."
Hai người vừa mới đồng ý, Dương Liễu bên kia đã tìm tới, "Đạo diễn, Triệu Thiên Đóa nói muốn tới thăm đoàn, khi nào ngài rảnh thì gọi lại đi."
Triệu Thiên Đóa?
Bối Hải khịt mũi, “Cô ấy tới đây làm gì?” Sau đó quay sang Minh Tự, “Tới tìm cô sao?”
Bối Hải biết một chút về tình bạn giữa Triệu Thiên Đóa và Minh Tự, trước đây bọn họ đã từng đối diễn.
Chưa kể hiện tại trong đoàn không có cái gì để con gái quốc dân chạy tới thăm đoàn.
Tống Kiến Chi dừng một chút, sau đó cảnh giác nhìn Minh Tự.
Đồng thời ở trong lòng hỏi: "4399, Triệu Thiên Đóa là ai vậy?"
Hệ thống thân thiết nói: "Không phải nhân vật quan trọng, hệ thống cũng không có ghi chép, ký chủ có thể tự mình thăm dò."
Tống Kiến Chi:...
Này? Hệ thống có ổn không vậy? . ngôn tình tổng tài
Minh Tự không để Bối Hải đợi lâu, cô đạm nhiên trả lời: “Tôi không biết, không phải cô ấy về quê tìm cảm giác diễn sao, đã về rồi sao?”
Trước đó hai người liên lạc là lúc chưa vào đoàn, sau khi chụp xong ảnh tạo hình, Minh Tự có nhận được cuộc gọi từ Triệu Thiên Đóa.
Nói xong, Minh Tự bảo Lý Mạn mang điện thoại ra xem có nhận được tin nhắn không.
Tống Kiến Chi ở một bên hơi phồng má nhìn, nhưng không nói lời nào.
Ồ... hóa ra vẫn luôn liên lạc.
Biết rõ như vậy.
Còn biết gần đây người ta đang tìm cảm giác diễn.
Lý Mạn đưa điện thoại ra, Minh Tự cúi đầu nhìn, quả thực có một cuộc gọi nhỡ của Triệu Thiên Đóa, có lẽ không thấy cô trả lời liền trực tiếp liên lạc với đội ngũ đạo diễn, bất quá là gửi cho cô một tin nhắn WeChat để giải thích tình huống.
Minh Tự thấy đó là WeChat chứ không phải MMS, cho rằng Triệu Thiên Đóa đã trở lại thế giới loài người, cuối cùng không dùng Nokia nữa.
Minh Tự nhanh chóng đọc tin nhắn, nói với Bối Hải: “Thiên Đóa muốn đến trải nghiệm môi trường núi Thất Quyết vài ngày, ở nhờ đoàn của chúng ta, coi như là thăm đoàn, cũng là liên hệ với giới truyền thông để quảng bá.
Tình bạn của cô với Triệu Thiên Đóa giống như tình bạn của phái nam, Minh Tự cũng rất ngạc nhiên tại sao nàng ấy lại đột nhiên đến thăm đoàn, quả nhiên là vì cân nhắc chuyện diễn xuất.
Mang theo giới truyền thông chỉ là để quảng bá cho ê-kíp, điểm này xét về mặt khác là làm vì giao tình của hai người.
Bối Hải sửng sốt, nói: "Để cô ấy đến đây đi, ở đây không có khách sạn tốt, ở cùng đoàn sẽ an toàn hơn."
Minh Tự gật đầu, ngón tay gõ nhẹ vài cái rồi gửi đi.
Tống Kiến Chi ở một bên nhìn toàn bộ quá trình, nàng không có phần nào xen vào, nàng căn bản không biết Triệu Thiên Đóa.
Ba bốn phút sau, trải qua tình tiết này xong, Minh Tự cất điện thoại, quay đầu nhìn Tống Kiến Chi, nhẹ nhàng giải thích: “Triệu Thiên Đóa muốn đến đoàn phim ở lại hai ngày, không biết em đã từng xem phim của cậu ấy chưa?"
Tống Kiến Chi vừa đi vừa nói với cô, đuôi mắt nhướng lên, ra vẻ bình tĩnh nói: "Chưa.“
"Tính cách của cậu ấy rất tốt, ngày mai tôi sẽ giới thiệu với em.”
Hai người đi tới xe, tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, Tống Kiến Chi vẫn ngồi ở bên cửa sổ.
Tống Kiến Chi chỉnh lại ống tay áo dài, lấy tai nghe ra, cúi đầu nói: “Ngày mai fans của chị sẽ đến đây.”
Minh Tự lẩm bẩm, chợt nhớ ra: “Trước đó Diệp tỷ đã nói rồi."
Tống Kiến Chi nghiêng đầu nhìn cô.
Minh Tự lấy điện thoại ra nói: “Tôi đi nói với Diệp tỷ một chút.”
Tống Kiến Chi không muốn nhìn nàng nữa, lại mở túi, nhét tai nghe lại.
Xe khởi động.
Minh Tự nhớ ra cái gì đó, tay đang gõ chữ dừng lại. Cô đặt chiếc điện thoại đang sáng đèn lên đùi, mở túi ra tìm, cầm một đồ vật đưa cho Tống Kiến Chi:
“Đây."
Tống Kiến Chi vừa nhét dây tai nghe vào góc túi, ngẩng đầu nhìn thấy Minh Tự đưa cho mình một viên kẹo.
Tống Kiến Chi dùng mắt mèo nhìn Minh Tự: “Kẹo cam sao?"
Minh Tự thấy nàng cầm nhưng không ăn, liền lấy lại kẹo trong tay nàng, dùng hai ngón tay khéo léo xé vỏ kẹo, đưa viên kẹo đến bên môi Tống Kiến Chi: “Say xe ăn cái này sẽ thoải mái hơn."
Tống Kiến Chi nhìn cô, thè đầu lưỡi liếm kẹo trong giấy gói kẹo vào miệng.
Cách một lớp giấy gói kẹo mỏng chính là ngón tay của Minh Tự.
Kẹo cam vừa chua vừa ngọt.
Minh Tự gửi tin nhắn cho Diệp Tử Tình, cô quay đầu nhìn Tống Kiến Chi, miệng hơi phúng phính vì ăn đồ ngọt, đáng yêu đến mức làm cô lộ ra ý cười nhàn nhạt, thân mật hỏi: “Ngon không?"
Tống Kiến Chi gật đầu, Minh Tự nói: “Lát nữa tôi sẽ mua cho em một ít.”
"A?"
Minh Tự chậm rãi nói: “Trước đó đi chạy show, trong thành phố tắc đường, tôi không có thời gian ăn uống.“
"Quá đói, trên người mọi người đều không có gì để ăn, chỉ có một trợ lý nhỏ thích ăn kẹo cam, trên đường đi đã cho mỗi người một viên."
Tống Kiến Chi chớp mắt, "Minh Tự tỷ tỷ, chị sẽ không phải để dành viên kẹo đó cho tôi đấy chứ?"
Minh Tự bật cười, rất xinh đẹp.
“Không hẳn.”
“Tôi chỉ là lại tìm người ta xin thêm một viên.” Minh Tự hạ giọng, “Không biết lúc đó tôi nghĩ thế nào, rõ ràng đó không phải là đồ vật hiếm lạ gì, quay lại có thể mua một túi lớn gửi cho em.”
Minh Tự mang vẻ mặt có chút buồn rầu, "Tôi nghĩ em sẽ thích, em có thích không?"
Minh Tự nghiêm túc nhìn Tống Kiến Chi dò hỏi.
Đầu lưỡi của Tống Kiến Chi quấn quanh viên kẹo tròn trong miệng, hai mắt sáng lên, chậm rãi gật đầu: “Thích.”
Thích một người như vậy, thực sự rất vui vẻ.
“Vậy là tốt rồi.” Minh Tự nhớ ra điều gì đó, đưa tay ra hỏi: “Tai nghe?”
Trong lúc vô tình, động tác của Minh Tự làm cho Tống Kiến Chi bối rối, từ trong nơi sâu nhất câu ra viên kẹo ngọt, kẹo cam hàm chứa chua chua ngọt ngọt, dùng chân mèo câu lấy nơi sâu nhất.
Minh Tự tập mãi thành quen làm công cụ tháo dây tai nghe, cảm khái nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu được tự tin là thế nào rồi.”
Tống Kiến Chi cảnh giác nhấc tai mèo lên.
"Tôi luôn cảm thấy từ khi tôi bắt đầu gỡ dây tai nghe của em, dây của em càng ngày càng phức tạp."
Minh Tự nói, còn chứa đầy thâm ý liếc nhìn Tống Tiểu Chi.
Tống Tiểu Chi nghiêm túc nói: "Không thể nào, nữ nhân mấy người chỉ thích nghĩ nhiều, nghi thần nghi quỷ."
"Thật mà." Minh Tự không tỏ ý kiến, cúi đầu thành thật làm việc.
Khung cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng trôi qua, ánh hoàng hôn trên bầu trời ửng hồng, Minh Tự lặng lẽ ở bên cạnh nàng.
Tâm trạng của Tống Kiến Chi lại tốt lên.
Một lúc sau, Minh Tự trả lại tai nghe đã gỡ rối cho Tống Kiến Chi, đương nhiên chỉ trả lại một bên tai nghe.
Nhưng Tống Kiến Chi không nhận lấy mà vuốt tóc dài, để lộ đôi tai thanh tú, nghiêng người về phía Minh Tự.
Minh Tự có chút kinh ngạc.
Nhưng cô phản ứng rất nhanh, đeo tai nghe cho Tống Kiến Chi, trêu chọc: “Hôm nay tôi đã nói em là mèo lười, lười thành như vậy sao.”
Tống Kiến Chi khịt mũi, nàng nghiêng thân mình, cánh tay đặt lên vai Minh Tự, cánh tay vừa chuyển liền câu lấy cổ cô.
Kéo nhẹ, Minh Tự liền thuận theo mà đến gần nàng.
Khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp vô hạn, khoảng cách giữa sống mũi chỉ bằng một ngón tay, hô hấp giao triền.
Tống Kiến Chi nhẹ nhàng dùng mũi cọ cọ Minh Tự, nàng không nhìn biểu tình của Minh Tự, chỉ làm theo ý mình muốn làm.
Minh Tự sẽ không chán ghét.
Tống Kiến Chi dán môi lên.
Kẹo cam biến thành nước đường chua ngọt giữa môi và răng ấm áp, chất lỏng có thể dính vào mọi nơi, khi đầu lưỡi liếm môi, giống như môi cũng có hương vị khác.
Viên kẹo tròn xoe bị chiếc lưỡi linh hoạt truy đuổi trêu đùa, kẹo nửa trong suốt, có chút đang thương mà tan chảy trong cuộc tranh đoạt giữa hai người.
Bao quanh đều là nước, hoặc vật gì đó mềm hơn nước, trôi theo làn sóng.
Ngược lại còn phát hiện bị hai người bỏ rơi chính mình, đắm chìm trong triền miên.
Một lúc lâu sau, hai thân ảnh cùng một chỗ lại tách ra một chút, môi Tống Kiến Chi dính nước, mắt cũng vậy.
Đầu lưỡi nàng động động, miệng trống rỗng.
“Chị thật keo kiệt, Minh Tự tỷ tỷ.” Nàng tựa cằm vào vai Minh Tự, má hơi đỏ lên, giọng nói mỏng như tơ, "Kẹo đã tặng còn lấy lại."