Cuối tuần, Mạnh Nịnh sớm đã thức dậy chuẩn bị đi học phụ đạo.
Kết quả, vừa xuống dưới lầu cô phát hiện như mọi người đang tổng vệ sinh, tất cả đều được điều động.
Trương Văn Dư đang cắm hoa hồng vào bình, nhìn thấy Mạnh Nịnh bước xuống, híp mắt cười nói, “Nhị tiểu thư, chương trình học của cô sáng nay đã đổi thành chiều mai, bây giờ có có thể lên tầng thay một bộ đồ thật là chói mắt rồi xuống cũng được.”
Nhìn chằm chằm Mạnh Nịnh vài giây, trong mắt ông chợt lóe lên thần sắc kinh diễm, dừng một chút còn nói tiếp, “Nhưng mà bây giờ nhìn Nhị tiểu thư cũng đã quá tốt rồi, cũng không cần ăn mặc gì đặc biệt.”
Mạnh Nịnh mờ mịt hỏi, “Là ai sắp tới chơi sao?”
Trương Văn Dư cười, “Là Lục phu nhân, Lục đại thiếu gia còn có Lục tiểu thư hôm nay sẽ tới đây, phu nhân đang trên đường trở về, cô cũng sớm dùng bữa sau đó chuẩn bị thôi.”
Từ lúc biết nhà họ Hứa và nhà họ Lục muốn trở thành thông gia, đối tượng còn là Mạnh Nịnh, Trương Văn Dư ngày càng xem trọng cô hơn.
Tuy rằng so sánh nhà họ Tống với nhà họ Lục, cả hai đều có thế lực rất tốt, nhưng tập đoàn Tống thị chủ yếu vẫn là ở Thủ Thành bên kia, nếu về sau nhà họ Hứa có xảy ra chuyện gì, nước xa không cứu được lửa gần, rất khó nói kết quả.
Hơn nữa, hai nhà Hứa – Tống gia cũng không phải quan hệ thế gia, Hứa Nhiên và Tống Tinh Thần là tự quen nhau, bát tự cũng chưa viết, biết đâu nhà họ Tống không thích nhà họ Hứa thì sao.
Nhưng nhà họ Lục thì khác, ông nội Lục và ông nội Hứa từ nhỏ đã quen biết, quan hệ thân thiết, chỉ cần ông nội Hứa mở miệng, nhị tiểu thư nhất định sẽ được gả qua đó.
Lấy khí chất và dung mạo Nhị tiểu thư bây giờ ra nói, còn có chỗ dựa là nhà họ Hứa, về sau, thế gia công tử của Nam thành muốn cưới Mạnh Nịnh xem chừng là không đếm xuể.
Nghĩ vậy, nhị tiểu thư và Lục đại thiếu gia quả thực còn rất xứng đôi.
Mạnh Nịnh không biết Trương Văn Dư nghĩ vớ vẩn cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt ông ta như người đi săn thấy được con mồi, có chút sởn gai ốc, nhanh chân đi tới phòng ăn.
Mạnh Nịnh vừa ăn sáng xong, người của nhà họ Lục đã tới.
Cô nhìn thấy Hứa Nhiên đi từ trên xuống, thẳng tới chỗ Lục phu nhân.
Hôm nay Hứa Nhiên còn trang điểm, so với ngày thường còn diễm lệ hơn vài phần, cô ta tới trước mặt Lục phu nhân, ngọt ngào gọi một tiếng, “Dì Lục.”
Lục phu nhân rất thích đứa nhỏ Hứa Nhiên này, vừa hiểu chuyện vừa lễ nghĩa, còn rất xinh đẹp, bà cười một tiếng.
Sau đó, bà nhìn thấy Mạnh Nịnh phía sau lưng Hứa Nhiên, vốn là không nghĩ gì nhưng nhìn rõ mặt của cô gái phía sau lại không khỏi giật mình, “Nhiên Nhiên, đây là… em gái con?”
Thì ra, Trình Tuệ Văn không lừa bà, nhị tiểu thư nhà họ Hứa thật sự trong một đêm biến thành tiên nữ, ngay cả khí chất cũng không như trước, bây giờ nhìn lại, quả thực là danh môn thục nữ.
Lục Nhan Trúc đã vọt tới trước mặt Mạnh Nịnh, cầm tay cô, không thể tin, “Xấu… chị Nịnh Nịnh?”
Đôi mắt đào hoa của Lục Nhan Thanh hơi nhếch lên, đáy mắt âm trầm không rõ.
Trò chơi này ngày càng thú vị.
Hứa Nhiên im lặng cắn môi, quay đầu nhìn Mạnh Nịnh, “Nịnh Nịnh, mau tới chào dì đi.”
Mạnh Nịnh đi lên, cong môi, “Chào buổi sáng dì Lục.”
Một cái nhăn mày hay tươi cười của thiếu nữ đều là phong tình, Lục phu nhân thoáng chốc như thấy được dáng vẻ mình lúc trẻ trên người cô, một lúc sau mới biết mình thất thần, nhẹ nhàng gật đầu.
Trình Tuệ Văn rất nhanh đã trở về nhà, hai người sớm đã hẹn đi spa, cùng Lục phu nhân nói chuyện phiếm vài câu xong cùng ra ngoài.
Sau khi ra ngoài còn bảo Hứa Nhiên đưa Lục Nhan Trúc lên trên, để không gian riêng cho Lục Nhan Thanh và Mạnh Nịnh, để hai người bồi dưỡng tình cảm.
Trước đây Mạnh Nịnh chỉ vội vàng gặp được Lục Nhan Thanh một lần, cũng chưa nói chuyện bao giờ, hiện tại lại cùng ngồi trên sofa, cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng xấu hổ cũng chỉ có mình cô, đối phương tựa vào sofa, nâng ly trà lên uống, ung dung bình thản, giống như cô mới là khách, còn anh ta là chủ nhân.
Lục Nhan Thanh đặt ly trà trên tay xuống, tay đặt trên đầu gối, ôn hòa mở miệng, “Lần thứ hai gặp mặt, Hứa tiểu thư hình như thay đổi rất nhiều.”
Mạnh Nịnh cười một tiếng, “Cảm ơn.”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia tuy rằng có ý cười nhưng lại khiến cô cảm thấy run rẩy sợ hãi, sâu trong trí nhớ như có gì đó muốn thoát ra.
Cô nhíu mày, nguyên chủ và anh ta đáng ra không nên cùng xuất hiện mới đúng.
Lục Nhan Thanh nhìn hoa hồng tươi đẹp trong bình hoa, ánh mắt dần sâu hơn, “Nếu trưởng bối trong nhà đã có ý như vậy, bình thường Hứa tiểu thư thích cái gì, bây giờ có thể chia sẻ với tôi một chút.”
Mạnh Nịnh bây giờ mới ý thức được ý đồ của Trình Tuệ Văn khi để hai người ở riêng với nhau, cũng giải thích được giá trị duy nhất trong di thư của nguyên chủ, đồng thời cũng hiểu được tại sao vừa rồi Trương Văn Dư nhìn mình như vậy.
Cho nên có thể nói, coi như đời này cô tránh khỏi tai nạn năm 18 tuổi, về sau vẫn sống ở thế giới này, cuộc sống của cô cũng không phải do cô làm chủ, hôn nhân chỉ có thể dựa vào lợi ích của Trình Tuệ Văn và Hứa Văn Thanh mà quyết định.
Ngừng một chút, cô đột nhiên nhớ tới người anh trai Hứa Dịch, năm thứ tư tốt nghiệp đại học về nước sẽ tiếp quản một nửa Hứa gia, thời điểm đó, chắc anh ta cũng không ép cô gả đi chứ?
“Hứa tiểu thư?”
Lục Nhan Thanh lên tiếng gọi Mạnh Nịnh, cô phục hồi tinh thần, “Tôi rất đơn giản, bình thường đều ở nhà đọc sách.”
Lục Nhan Thanh yên lặng nhìn cô, “Là sách tâm lý sao?”
Mạnh Nịnh mơ hồ, “Sao lại nói vậy.”
Lục Nhan Thanh cười cười, “Nghe bác gái nói, tính cách Hứa tiểu thư ngày càng khiến người ta vui mừng, chẳng lẽ không phải do đọc sách tâm lý gì sao?”
Ánh mắt anh ta mang theo nghiên cứu tìm tòi, sắc bén dọa người, Mạnh Nịnh cảm giác như anh ta đoán được cái gì, sau lưng đã toát ra lớp mồ hôi mỏng.
Không đợi cô trả lời, ánh mắt Lục Nhan Thanh đã khôi phục lại như trước, “Tôi chỉ đùa một chút, Hứa tiểu thư đừng để ý.”
Mạnh Nịnh, “…”
*
Lễ chào cờ thứ hai, Mạnh Nịnh được tuyên dương là học sinh tiến bộ nhất, được mời lên phát biểu trước toàn trường, vừa đi lên đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cô đứng bên cạnh người chủ trì, ánh hào quang hoàn toàn che lấp người bên cạnh.
Khương Diễm đứng ở vị trí gần cuối, xa xa nhìn thiếu nữ phía trên, cô tươi cười xinh đẹp, vừa chân thật vừa mộng ảo.
Cậu nhớ tới dáng vẻ cô cười với mình, dáng vẻ nghiêm túc đánh đàn dương cầm, một màn kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
Khương Diễm mím chặt môi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cô tốt đẹp như vậy, cuối cùng càng được nhiều người phát hiện.
Những ánh mắt dính trên người cô kia liệu có phải cũng có tâm tư không thể cho ai biết như cậu hay không?
Giống như cậu đêm đêm mơ màng tỉnh lại, trước mắt đều là khuôn mặt cô.
Bọn họ không xứng đứng ngang hàng với cô.
Không một ai xứng đáng.
Giống như Hứa Dịch nói vậy, cô không hiểu cái gì, được nuông chiều mà lớn lên, được người nhà che chở, không thể chịu bất kì tổn thương nào.
Mạnh Nịnh không để ý cậu lạnh lùng, cười cười, “Vậy lần sau tôi không đeo nữa.”
Cô cẩn thận đánh giá khuôn mặt cậu, mấy ngày không gặp, hôm nay cô chỉ muốn gặp cậu nói chuyện.
Mặt mày thiếu niên tuấn tú lãnh đạm, dáng vẻ nghiêm nghị sắc bén, dưới mắt còn có một chút xanh nhạt, nhìn có chút mệt mỏi.
Mạnh Nịnh biết cậu vất vả, không chỉ đi làm thêm, còn phải chăm chỉ học tập, cho nên bình thường cô cũng ít khi quấy rầy cuộc sống của cậu bây giờ.
Chỉ có khi nào cô vô cùng muốn gặp mới tìm cậu nói chuyện, giống như bây giờ vậy.
Cách đó không xa có nam sinh gọi cô, “Chị Nịnh, mau lên lớp thôi.”
“Khương Diễm, tớ đi trước đây, cậu phải chăm sóc mình thật tốt đó.”
Cô vẫy tay với cậu, xoay người chạy theo bàn trên.
Khương Diễm đột nhiên phát hiện, bản thân mình cuối cùng vẫn chọn theo dục vọng nội tâm, tới gần cô, nỗ lực đến mức có một ngày có thể bẻ đi đôi cánh của cô, hoàn toàn chiếm hữu cô thành của mình.
Ti tiện tới mức chính cậu cũng không chịu nổi bản thân.
*
Khương Diễm trở về nhà của mình, vừa muốn mở cửa lại nghe được tiếng bước chân phía sau, động tác dừng lại.
Cậu bình tĩnh xoay người, ánh mắt lạnh như băng.
Khương Tuệ Như có chút sợ hãi ánh mắt của anh, nhưng quay đầu lại nhìn mấy người khỏe mạnh phía sau mình, trấn tĩnh nói, “Tháng này bà đây lại không có tiền, không phải mày đi làm thêm sao? Tốt xấu gì cũng nên cho tao tiền sinh hoạt phí đi.”
Không đợi Khương Diễm trả lời, bà ta lấy từ trong túi ra vài tấm ảnh chụp, “Có người gửi cho tao mấy cái ảnh này, xem ra quan hệ giữa mày và đứa con gái nhà họ Hứa kia cũng không tệ lắm, nếu mày không cho tao, tao bảo người ta đi gặp nó đòi.”
Khương Diễm không nói chuyện, thản nhiên nhìn đám côn đồ phía sau bà ta.
Tên cầm đầu Hoàng Mao cười hai tiếng, “Anh Diễm, hôm nay bọn tôi tới đây chỉ để truyền lời, ông chủ bảo cậu ngày mai qua tìm ông, còn nói đã suy nghĩ kỹ.”
Mấy năm trước, thế lực ngầm của Nam Thành chủ yếu ở trên tay ông chủ nhà ông ta và Lục Minh Hàn, sau này nhà họ Lục thuận lợi tẩy trắng, mở công ty, còn thành công mở rộng thị trường ra nước ngoài.
Thế lực nhà họ Lục còn sót lại tập trung ở phố Giang Dương, mấy năm nay cùng với ông chủ nhà ông ta nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng bây giờ, ông chủ sống hơn nửa đời người bỗng muốn nói hoàn lương là gặp quỷ gì???
Hoàng Mao nhìn thiếu niên họ từng đắc tội trước mặt, ruột gan cũng đều đã run sợ.
Nếu sớm biết đây là nhân vật lợi hại, trước đây ông ta không nên vì một người đàn bà mà tìm tới cậu.
Haizz… đều là nửa người dưới gây họa.
Khương Tuệ Như sửng sốt hơn mười giây mới phản ứng được.
Bà ta mở to mắt, khó tin quay đầu, “Các người… gọi nó là gì? Ông chủ các người coi trọng khuôn mặt này sao? Tôi là mẹ nó, tôi có thể giúp ông chủ các người nói…”
Hoàng Mao tiến lên che miệng Khương Tuệ Như, lúc trước ông ta cầu xin ông chủ bảo vệ người vợ này, không để bà ta làm xằng làm bậy, cũng hại ông ta đắc tội người trước mắt không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến thiếu niên trước mắt là con trai của người đàn bà này, nội tâm ông ta lại khó có thể che giấu được sự khinh thường.
Lúc trước thế lực cậu đơn bạc, bọn họ tìm đến cậu gây phiền toái, dù có đánh cậu, dẫm đạp cậu dưới lòng bàn chân như thế nào cũng không chịu mở miệng xin tha một câu, ánh mắt vĩnh viễn làm lòng người run sợ.
Hoàng Mao khinh thường nghĩ, coi như cậu kiêu ngạo, thân thế thượng lưu thì thế nào, còn không phải trong người chảy dòng máu của người đàn bà thấp hèn này sao?
Chỉ là không biết bây giờ ông chủ bị cậu ta cho uống thuốc mê gì mà lại đứng về phía cậu ta.
Ông chủ nhất định là đã già đến hồ đồ rồi.
Nghĩ đến đây, ông ta cười lấy lòng, “Anh Diễm, nếu cậu muốn đưa người đàn bà này vào tù, có khả năng cần nhà họ Hứa bên kia làm chứng, nhưng nhà họ Hứa vẫn chưa công khai thân phận nhị tiểu thư, cứ vậy ra mặt có chút liên lụy, lời đồn truyền đi cũng có khả năng gây bất lợi cho cậu. Vậy nên, ý của ông chủ là để bà ta vào viện tâm thần, để bà ta trong đó… dưỡng già.”
Ở trong bệnh viện tâm thần sống đến già so với hình phạt vào tù còn đáng sợ hơn, ông chủ bảo bọn họ nói với Khương Diễm điều này, mục đích chính là muốn nhìn ra được một chút không đành lòng từ cậu.
Nếu không đành lòng, tất nhiên sau này sẽ không thể làm việc lớn, ông chủ sẽ thay đổi quyết định lúc trước.
Nhưng mà, Hoàng Mao hoảng sợ phát hiện, thần sắc thiếu niên phía trước từ đầu đến cuối cũng không có chút thay đổi, lạnh như băng, khuôn mặt lộ ra hơi thở chết chóc.
Sau này cậu lớn lên, nhất định sẽ trở thành ác mộng kinh khủng đối với bọn họ.