Bây giờ cuộc sống của cậu hẳn là đã lệch khỏi quỹ đạo, cuối cùng cũng sẽ không trở thành nhân vật phản diện nữa.
Đợi sau này, cậu có thể đi làm việc mình thích, cùng với người cậu thích vui vẻ trải qua quãng đời này.
Cô cũng muốn trốn thoát khỏi nhà họ Hứa, rời khỏi Nam Thành, cách xa nam nữ chính, tìm một thành phố xa xôi, dựa vào sở thích của bản thân mà sống.
Vốn là khi vừa xuyên tới đây, cô cảm thấy chỉ cần còn sống là đủ rồi, nhưng là con người mà, ai cũng có lòng tham.
Một lúc lâu sau Khương Diễm cũng không đáp lại.
Mạnh Nịnh cho rằng cậu không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, dựa lên lưng cậu tự mình mở miệng, “Nếu có thể, sau này tớ muốn tới một thành phố bốn mùa đều là mùa xuân, tốt nhất nên xa một chút.”
Đợi đến khi xe máy dừng lại, cô vừa định xuống xe, Khương Diễm đột nhiên quay đầu nhẹ nhàng lấy mũ bảo hiểm xuống giúp cô.
Mạnh Nịnh sững sờ nhìn cậu.
Ánh mắt đen nhánh của Khương Diễm cũng nhìn cô không chớp, khuôn mặt thiếu niên như được tạo hóa tỉ mỉ mài giũa, giọng nói của cậu có chút khàn khàn, “Xa một chút là nơi nào?”
Vừa rồi cậu không nói gì, Mạnh Nịnh còn tưởng cậu không có hứng thú với chuyện đại học của mình.
Nhưng cô cũng chỉ là thuận miệng nói, xa một chút, đến cùng là xa bao nhiêu, là nơi nào, chính cô cũng không biết.
Cô nhìn mãi tóc thiếu niên bị gió làm cho rối bời, nhịn không được, cả gan nâng tay lên xoa xoa.
Vò loạn tóc cậu một lúc, cô mới bắt đầu chột dạ, đưa tay chỉnh lại tóc cho cậu, nói, “Tớ vẫn chưa nghĩ kĩ.”
Ngón tay của thiếu nữ tinh tế, cảm xúc mềm mại thoải mái, chỉ là có chút lành lạnh, hẳn là do gió.
Khương Diễm đột nhiên rất muốn cầm chặt tay cô, thay cô làm bàn tay đó trở nên ấm áp, lại muốn đưa đầu ngón tay cô tới bên miệng, nếm thử hương vị của nó.
Những ý niệm này dâng lên, ánh mắt cậu tối sầm.
Cái gì cô cũng không hiểu, vậy mà cậu lại nổi lên tâm tư xấu xa như thế.
Trong dư quang, thiếu nữ còn khoác trên người áo khoác rộng lớn của cậu, vòng eo tinh tế, váy trắng mềm mại lộ ra đôi chân thẳng tắp trơn bóng.
Mạnh Nịnh vốn đang kiên nhẫn chỉnh lại tóc Khương Diễm, kết quả, thiếu niên lại giống như bị điện giật lui về sau.
“Tớ làm cậu đau à?”
Cô cúi đầu nhìn ngón tay mình, móng tay đã được cắt rất sạch sẽ mà.
Tai Khương Diễm nóng lên, môi mỏng mím lại, im lặng vài giây, cậu vừa định hỏi cô muốn đi đâu thì lại nghe được tiếng kêu rất nhẹ từ bụng thiếu nữ truyền ra.
Buổi tối, Mạnh Nịnh vì chuyện bài viết mà không có hứng thú ăn, cơm cũng chỉ ăn được vài miếng, không nghĩ tới bây giờ đã đói.
Hai má trắng mịn rất nhanh phiếm hồng.
Khương Diễm đưa cô tới một quán ăn cách đó không xa.
Đây là một quán đã lâu đời, menu phong phú, hương vị cũng rất ngon.
Mạnh Nịnh nhìn thực đơn, muốn ăn thử mỗi thứ một ít nhưng lại lo lắng Khương Diễm giống như lần trước, đã nói rõ cô mời nhưng vẫn là cậu trả tiền.
Cuối cùng, cô chỉ gọi một phần cháo quế hoa và bánh gạo, ngược lại là Khương Diễm gọi rất nhiều thứ.
Mạnh Nịnh trừng mắt nhìn, “Cậu chưa ăn tối sao?”
Khương Diễm lời ít ý nhiều, “Đói bụng.”
Phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, điện thoại Khương Diễm khẽ rung, cậu liếc qua cái tên trên màn hình – Hứa Dịch.
Nhìn Mạnh Nịnh một cái, cậu đứng lên, ra ngoài nghe điện thoại.
Điện thoại vừa được kết nối, Hứa Dịch lập tức hỏi, “Vừa rồi người làm trong nhà gọi tới nói với tôi, Nịnh Nịnh và Nhiên Nhiên cãi nhau, ra ngoài tới giờ vẫn chưa về, bây giờ nó ở cạnh cậu sao?”
“Phải.”
Hứa Dịch đã cho người đi tìm hiểu nguyên nhân cãi nhau của hai người nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức, đành phải hỏi người kín miệng như bưng này, “Chuyện bài viết ở trường học là chuyện gì? Ai bắt nạt Nịnh Nịnh? Là bạn học Nhiên Nhiên…”
Khương Diễm híp mắt, “Anh và Hứa Nhiên.”
Hứa Dịch, “???”
Anh vừa định hỏi tại sao lại là anh thì phát hiện điện thoại đã bị đối phương tắt máy.
“…”
Tính tình sói con này quả nhiên vẫn không tốt, cũng chỉ có Mạnh Nịnh mới có thể sinh ra ý tốt với sói con này.
Nhưng mà nói tiếp, hai đứa trẻ này tính cách cũng thật giống nhau, sao lại thích cúp máy của anh như vậy?
Trong mắt chúng nó không có người anh trai này sao?
Anh mở thông tin vừa nhận được từ người mình phái đi điều tra tin tức.
Nhìn thấy nội dung bài viết, đồng tử Hứa Dịch co lại.
Khương Diễm lần nữa vào trong, phát hiện đồ ăn đã dọn lên rồi, Mạnh Nịnh vẫn chưa động đũa, hình như đang đợi cậu.
Thấy ánh mắt của cậu, cô lập tức vẫy tay thúc giục, “Khương Diễm, cậu nhanh lên, sắp nguội mất rồi.”
Mạnh Nịnh chậm rãi ăn xong bát cháo, dạ dày ấm áp, tâm tình cũng hoàn toàn được thả lỏng.
Để dạ dày nghỉ ngơi trong chốc lát, cô đang muốn nếm thử các món ăn khác thì điện thoại lại thu được hai tin nhắn.
Một cái là số lạ, một cái là của Hứa Nhiên.
Số lạ: Mạnh Nịnh, thật xin lỗi, tôi là Cố Dao, chuyện bài viết kia là do tôi, tôi cũng chỉ là nghe người khác nói vòng tay cậu đeo giống với Hứa Nhiên, tôi thực sự sai rồi, cậu tha thứ cho tôi lần này được không?
Hứa Nhiên: Thực xin lỗi.
Hả, đầu óc hai người này từ khi nào mà tỉnh táo vậy?
Đúng lúc này, bàn trên cũng gọi tới cho Mạnh Nịnh, giọng nói cậu ta lớn đến mức cả quán ăn cũng có thể nghe thấy, “Hu hu hu, chị Nịnh, anh trai chị cuối cùng cũng trả lại trong sạch cho chị rồi, em cảm động quá, có phải chị còn vụng trộm lau nước mắt không? Đừng khóc nữa nhé, mở diễn đàn trường ra đọc đi.”
Mạnh Nịnh, “…” cũng may vừa rồi cô chỉ ấn nút nghe, cũng chưa kịp đưa điện thoại lên tai.
Cô làm như bàn trên bảo, nhanh chóng tắt điện thoại của cậu ta, trước hết nếm một miếng bánh quế hoa, sau đó mới mở diễn đàn trường ra xem.
Bài viết được quản lý diễn đàn ghim trên đầu, tiêu đề in đậm chữ thanh minh.
Mạnh Nịnh mở ra xem.
[Hình ảnh] Tôi là Hứa Dịch, hình ảnh trên là vòng tay Tết năm nay tôi tặng em gái Mạnh Nịnh làm quà năm mới, mong người nào tung tin đồn nhảm lập tức xin lỗi Mạnh Nịnh, nếu không, tôi và nhà họ Hứa sẽ dùng hình phạt thích hợp để lấy lại sự trong sạch cho em gái tôi.
Tôi là Hứa Nhiên, vòng tay tôi bị mất hiện đã tìm được lại, cùng với vòng tay anh trai tặng Mạnh Nịnh là không giống nhau, do bạn bè nói tôi mới biết được có người hiểu lầm đăng bài không tốt về Mạnh Nịnh trên diễn đàn. Bởi vậy, khiến cho Mạnh Nịnh chịu oan ức, chuyện này tôi rất có lỗi, mọi người không cần bàn tán chuyện này, cũng đừng để lại bình luận bên dưới, cảm ơn mọi người.
(Nhân viên quản lý): Đã đóng chức năng bình luận, bài viết sau 24h sẽ được xóa bỏ.
Mạnh Nịnh nghĩ, bài viết này mà không thể bình luận, hẳn là sẽ có người tạo bài viết mới để nói về chuyện này, quả nhiên, tới trang đầu đã thấy vài bài viết tương tự.
Cô cũng không đọc mấy bài đó, chỉ có chút tò mò, sao Hứa Dịch lại biết chuyện này.
Còn có, thái độ Hứa Nhiên thay đổi nhanh như vậy, nhất định là có liên quan đến Hứa Dịch.
Mà giờ khắc này, Hoàng Mao đang ở trong phòng tắm hưởng thụ nhân sinh cũng nhận được một tin nhắn ngắn gọn: Hủy bỏ hành động.
Ông ta lập tức vui vẻ trở lại, ngày kế tiếp cũng không cần phải đắc tội hai nhà Hứa – Cố rồi.
Ông ta lại có thể đi đánh bài kiếm tiền, cuộc đời quả là sung sướng.
Kẻ điên đã bỏ qua cho ông ta rồi.
[Bây giờ trong nước đã muộn, chờ tâm tình Mạnh Nịnh tốt hơn, cậu lập tức phải đưa nó về.]
Khương Diễm bất động thanh sắc tắt điện thoại.
Mạnh Nịnh ăn thêm một lúc, mãi tới khi không ăn nổi nữa mới nâng tay lên, mỹ mãn xoa bụng.
Cô ngước mắt nhìn Khương Diễm, phát hiện cậu hình như đang ngẩn người, nhanh chóng vẫy tay với phục vụ, cười tủm tỉm, “Chị ơi, tính tiền.”
Nhân viên phục vụ vẫn luôn lén nhìn bọn họ, thiếu nữ xinh đẹp và thiếu niên điển trai, ở trong một đám người chói mắt cực kì.
Bây giờ thiếu nữ còn cười với cô, cảm giác trái tim như sắp tan chảy vậy.
Mạnh Nịnh không mang ví, vừa định dùng điện thoại quét mã thì Khương Diễm đã lấy vài tờ 100 đồng từ trong ví ra đưa cho phục vụ.
Cậu đứng dậy, bước chân vừa dài vừa nhanh, không vài bước đã ra tới cửa.
Phục vụ đưa tiền thừa cho Mạnh Nịnh, có chút hâm mộ, “Anh trai em đối với em thật tốt, vừa rồi cũng không ăn gì, chỉ lén lút nhìn em ăn thôi, cảm giác rất cưng chiều em đó.”
Mạnh Nịnh sửng sốt một chút, vừa cười vừa đứng lên, “Đó không phải anh trai em, đó là em…”
Cô còn chưa dứt lời, Khương Diễm đột nhiên xoay người lại, vẻ mặt lãnh đạm, “Mạnh Nịnh.”
Cô nhìn đôi mắt đen láy, mi mắt chớp chớp, giọng nói mềm mại, “Hả?”
Khương Diễm, “Đi thôi.”
Mạnh Nịnh ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay với phục vụ chầm chậm chạy tới, đi theo phía sau cậu ra chỗ xe máy.
Xe máy ra khỏi nội thành, đi rất nhanh trên đường núi, rất nhanh đã về tới cửa biệt thự Hứa gia.
Tay Mạnh Nịnh vẫn đang nắm chặt áo Khương Diễm, cẩn thận xuống xe, cởi mũ bảo hiểm ra, vừa định đội lên cho Khương Diễm lại bị cậu chặn lại.
Cậu nhận lấy mũ trong tay cô, giọng nói khàn khàn, “Vào nhà đi.”
Khóe môi Mạnh Nịnh cong cong, “Lần sau gặp.”
Cô xoay người vào trong, mái tóc đen ở trên vai lại bị gió thổi tung lên.
Hương thơm trong veo trên người được gió thổi phiêu tán ra xung quanh.
Thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng, ngồi trên xe máy, ánh trăng sáng làm bóng dáng cậu kéo dài trên mặt đất.
Khương Diễm yên lặng nhìn về phía trước, mãi cho tới lúc thân ảnh thiếu nữ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của cậu.