Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Chương 72



Sầm Linh Thu cầm lấy chiếc ô, vội vã chạy xuống lầu. Khi vừa tới nơi, cô liền nhìn thấy Dụ Minh Kiều đang che ô đứng đó.

Cô ấy ngồi im lặng trên chiếc xe lăn, mưa rất lớn, dù có che ô, nhưng nước mưa vẫn rơi xuống người.

Dụ Minh Kiều chỉ mặc một chiếc áo khoác đen, đuôi tóc đã ướt sũng một chút, không nói một lời, đôi mắt đen láy mang theo một vẻ bình tĩnh đến cố chấp, khuôn mặt tái nhợt, ánh nhìn sắc bén xuyên thẳng qua ánh đèn đường lạnh lẽo, hướng về phía Sầm Linh Thu.

Trái tim Sầm Linh Thu khẽ thắt lại, cô nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô ấy, cau mày, "Em sao lại đột nhiên đến đây?"

Dụ Minh Kiều nhẹ giọng đáp: "Em tan làm rồi, chị không đến đón em."

Cô bất lực thở dài, "Chị tưởng em tăng ca nên định đến muộn một chút để đón."

Dụ Minh Kiều không đáp, môi lạnh đến mức hơi tái nhợt.

Sầm Linh Thu nhìn mà đau lòng muốn chết, vội vã đẩy cô ấy vào trong nhà, rồi cởi khăn quàng của mình ra, choàng lên cho cô ấy.

Vừa lúc đó Ninh Già nhìn thấy cảnh này.

Cô ta nhìn người phụ nữ mà trong trí nhớ của mình vốn luôn là kẻ ích kỷ, nhỏ nhen, lúc này đây lại đang dịu dàng, ánh mắt đầy sự đau lòng, đặt khăn quàng lên cổ cho một cô gái khác, trong mắt toàn bộ đều là hình bóng của Dụ Minh Kiều.

Thì ra cô ấy cũng đã có người mà mình yêu rồi.

Ninh Già che nửa khuôn mặt, ánh mắt hơi híp lại, nghĩ đến điều gì đó, khóe mắt cong lên, ánh mắt trở nên sắc bén.

Dụ Minh Kiều xuyên qua thân hình của Sầm Linh Thu, đối diện với ánh mắt của Ninh Già.

Đều là đôi mắt đào hoa xinh đẹp, một đôi thì lạnh lẽo sắc bén, một đôi thì đầy ẩn ý, không ai có ánh mắt thuần khiết.

Dụ Minh Kiều cảm nhận được sự nhơ bẩn trong ánh mắt của cô ta, ánh mắt cô chìm xuống, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ âm trầm.

Người phụ nữ tên Ninh Già này chắc chắn không đơn giản.

Dụ Minh Kiều kéo tay áo của Sầm Linh Thu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao vẫn dán vào Ninh Già, giọng nói kéo dài.

"Linh Thu, em muốn về nhà."

"Được." Sầm Linh Thu quay lại, khẽ gật đầu với Ninh Già, "Áo của cô hôm khác tôi sẽ trả lại, hôm nay cảm ơn cô, vậy chúng tôi đi trước."

Ninh Già dựa vào tường, mỉm cười, "Áo cứ tặng cho cô, không cần trả lại đâu, hẹn gặp lại lần sau."

Sầm Linh Thu đưa Dụ Minh Kiều rời đi.

Ninh Già nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ đang dần khuất xa, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Dựa vào đâu mà con tiện nhân này có thể hạnh phúc sở hữu tất cả.

Sinh mệnh, sức khỏe, người yêu, gia đình, mọi thứ cô ấy đều có.

Rốt cuộc tại sao người phụ nữ đó có thể sống một cuộc đời viên mãn như vậy.

Ninh Già không cam lòng.

Một cơn buồn nôn dữ dội dâng lên trong cổ họng, Ninh Già che miệng lại, tựa vào tường nôn ra một ngụm máu đen lớn, dạ dày lại bắt đầu đau đớn.

Cô ta quen rồi, thản nhiên lau vết máu bên môi.

Vẻ mặt tái nhợt, tĩnh lặng, như một người đang cận kề cái chết.

.....

Sầm Linh Thu và Dụ Minh Kiều trở về nhà, áo khoác của Sầm Linh Thu đã ướt sũng, cô liền cởi ra.

Dụ Minh Kiều nhìn thấy bộ quần áo cô đang mặc, biết ngay không phải của cô ấy, chắc chắn là của Ninh Già.

Nghĩ đến ánh mắt đầy ác ý của Ninh Già, ánh mắt đó cô quen thuộc hơn bất kỳ ai. Trong quá khứ, mẹ kế và cha cô đều nhìn cô bằng ánh mắt giống như muốn cô chết ngay lập tức, thậm chí chính cô cũng đã từng dùng ánh mắt đó để nhìn Sầm Linh Thu.

Ngay lập tức, Dụ Minh Kiều liền cảm thấy bộ quần áo đó thật chướng mắt.

"Tại sao chị lại đến nhà cô ta?" Dụ Minh Kiều không để ý đến sự ẩm ướt trên người mình, mở miệng chất vấn lạnh lùng.

Sầm Linh Thu cầm khăn bông định lau tóc cho cô ấy, nghe vậy cũng không giấu giếm, thành thật kể lại.

Dụ Minh Kiều cụp mắt xuống, giọng nói trống rỗng xa xăm, "Chị đã từng hứa với em sẽ giữ khoảng cách với cô ta, tại sao lại lén lút đến nhà cô ta, còn mặc đồ của cô ta."

Sầm Linh Thu cảm thấy như đang đấm vào bông, lời nói của mình dường như vô ích, cô nhẹ nhàng nói, giọng điệu đầy dịu dàng: "Chị không hề cố tình đến gần cô ta, việc đó có lý do riêng, rất nhiều việc không thể tránh khỏi."

"Dối trá." Lý trí của Dụ Minh Kiều lại bắt đầu sụp đổ, thần kinh căng lên tột độ, "Chị đang lừa em! Chị luôn dùng những lời ngon ngọt để che đậy, tại sao chị không nghe lời em! Tại sao vừa mới hứa với em, sau đó lại nuốt lời!"

Sầm Linh Thu thấy cô ấy bắt đầu kích động, liền trấn an, "Em bình tĩnh đi, chị-"

"Tại sao em phải bình tĩnh!" Dụ Minh Kiều đẩy tay cô đang định lau tóc cho mình, ánh mắt đầy điên cuồng, "Linh Thu, em ghét tất cả những người ở bên cạnh chị, tại sao bên cạnh chị không thể chỉ có mỗi mình em!"

Lời tuyên bố quá thẳng thừng khiến Sầm Linh Thu ngẩn ra trong một khoảnh khắc, cô thăm dò hỏi lại, "Kiều Kiều, tại sao em muốn bên chị chỉ có mỗi em?"

Giọng điệu của cô chậm rãi và bình tĩnh, từng chữ từng câu đều ẩn chứa ý muốn dò xét, dường như muốn ép Dụ Minh Kiều thừa nhận cảm xúc mà cô ấy vẫn luôn che giấu.

Thần kinh hỗn loạn của Dụ Minh Kiều như bị dội nước đá, cô giống như một con rối không biết nói chuyện, ngôn từ bị khóa chặt, một chữ cũng không thể thốt ra.

Đúng vậy.

Tại sao cô lại có suy nghĩ đó?

Sầm Linh Thu hỏi tiếp, "Kiều Kiều, em nghĩ em có thể kiểm soát quyền kết giao của chị sao? Em lấy thân phận hay tư cách gì để yêu cầu chị?"

Lời nói của cô quá đỗi thẳng thừng và có phần tàn nhẫn, nhưng Sầm Linh Thu thực sự muốn nghe thấy cảm xúc của Dụ Minh Kiều. Cô muốn một ai đó trong đời chân thành và sâu sắc thổ lộ tình yêu với mình.

Trong gần ba mươi năm cuộc đời, chưa từng có ai nói yêu cô.

Cô khao khát điều đó.

Sầm Linh Thu vừa mong chờ, vừa bất an.

Dụ Minh Kiều lặng lẽ cúi đầu như một chiến sĩ gục ngã, nhận thức của cô bị những câu hỏi của Sầm Linh Thu làm rối loạn hoàn toàn, hàng loạt suy nghĩ lộn xộn đan xen, khiến cô không thể tìm được một lý do hợp lý.

Cô không nghĩ ra lý do.

Không có lý do.

Cô chỉ muốn thế thôi.

Cái đó cần lý do sao?

Dụ Minh Kiều cau mày, ngón tay cào cấu mái tóc, như một đứa trẻ đang khổ sở tìm kiếm đáp án, khuôn mặt nhăn nhó vì đau khổ.

Biểu cảm của Sầm Linh Thu như đang nói với cô rằng nếu cô không nói ra lý do, cô ấy sẽ thất vọng.

Nhưng—

Cô không nghĩ ra.

Cảm xúc của cô đối với Sầm Linh Thu thì tràn đầy, nhưng lời nói lại cằn cỗi và khô héo.

"Em không biết"

Dụ Minh Kiều vừa đau đớn vừa kìm nén, cô đập đầu mình, "Em... là vì—"

Vì điều gì nhỉ.

Bây giờ chính Dụ Minh Kiều cũng không thể hiểu nổi.

Cô chưa từng học, cũng chưa từng trải nghiệm những điều này.

Tóc của cô bị vò rối bù, Sầm Linh Thu không ngờ câu hỏi của mình lại hành hạ ấy cô đến vậy, cô lập tức mềm lòng, không cố chấp đòi câu trả lời nữa.

"Được rồi." Sầm Linh Thu nắm lấy đôi tay của cô ấy, quỳ xuống trước mặt cô, "Nếu quá khổ sở, thì không cần nghĩ nữa. Sau này hãy nói cho chị nghe."

Dụ Minh Kiều mím chặt môi, ánh mắt ướt át.

Sầm Linh Thu giúp cô vuốt lại mái tóc, vô thức lên tiếng: "Em luôn nghĩ rằng chị đang lừa em, nói cách khác là em chưa tin chị sao?"

Ánh mắt Dụ Minh Kiều chợt khựng lại, mở to trừng lớn, cô nhớ lại nửa năm trước, cũng vì không tin Sầm Linh Thu mà gây ra trận cãi vã, toàn thân cô bắt đầu hoảng loạn.

"Không phải..." Dụ Minh Kiều hoang mang nắm lấy vạt áo cô, "Linh Thu, em... em không phải không tin chị."

Cô luống cuống lo sợ, ánh mắt đầy sợ hãi bối rối, "Em tin chị, em tin chị mà, em... em sẽ không nói những lời như vậy nữa, chị..."

Dụ Minh Kiều cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, "Chị đừng giận."

Sầm Linh Thu không hề giận, cô chỉ cảm thấy rất đau lòng.

Cô phát hiện ra mình đã biến Dụ Minh Kiều thành một chú chó nhỏ thiếu cảm giác an toàn, cô ấy càng thấp kém, thì Sầm Linh Thu lại càng cảm thấy xót xa bất lực.

Cô không thích dáng vẻ thấp thỏm này của Dụ Minh Kiều.

Nhưng quả thật là do cô gây ra.

Sầm Linh Thu cảm thấy ghê tởm chính mình.

Ngón tay lạnh lẽo của cô chạm lên đôi mắt của Dụ Minh Kiều, hàng mi dài của cô ấy run lên không ngừng, không dám nhúc nhích.

"Kiều Kiều, chị không giận." Sầm Linh Thu chậm rãi cảm nhận làn da mềm mại của cô, giọng nói dịu dàng như nước, "Em không cần vì chuyện này mà hoảng sợ, căng thẳng. Chị không thích em như vậy, chị sẽ không bao giờ bỏ mặc em."

Dụ Minh Kiều đau lòng cọ mặt vào mu bàn tay cô, đôi mắt khép chặt.

"Xin lỗi, Linh Thu."

Cô nói.

Sầm Linh Thu hỏi, "Em đang xin lỗi vì chuyện sáng nay sao?"

Dụ Minh Kiều gật đầu.

"Chị biết rồi." Sầm Linh Thu nghiêng người ôm lấy cô, "Kiều Kiều, chị biết rồi."

Dụ Minh Kiều cũng ôm lại cô, "Đừng lại gần Ninh Già nữa, Linh Thu."

"Cô ta càng đến gần chị, em sẽ càng không yên lòng."

Sầm Linh Thu nghĩ đến sự bất thường của Ninh Già ngày hôm nay, trong lòng cũng cảm thấy rất không thoải mái, khuôn mặt ấy, mái tóc màu hồng nhạt đó, luôn mang đến cảm giác mơ hồ quen thuộc.

Ninh Già không phải người nên lại gần, cô đang suy nghĩ có lẽ nên tránh xa Ninh Già.

.....

Từ hôm đó, Sầm Linh Thu càng tránh xa Ninh Già, cô và Dụ Minh Kiều luôn quấn quýt bên nhau. Có lẽ vì biết sắp phải rời đi, Sầm Linh Thu luôn muốn nhìn cô ấy nhiều hơn.

Thân thể của Dụ Minh Kiều mỗi khi đông đến liền yếu đi rất nhiều, lần trước bị dính chút mưa, mấy ngày nay cô ấy cứ ho không ngừng, Sầm Linh Thu luôn giám sát cô uống thuốc.

Hôm nay sau khi tan làm, hai người về đến nhà thì thấy có một cô gái đang ngồi bệt ở trước cửa. Cô gái ôm chặt thứ gì đó trong lòng, dựa vào cửa ngủ gật.

Hai người đi đến gần mới nhận ra đó là Dụ Tuệ An.

Dụ Minh Kiều lạnh lùng gọi tên cô ấy, "Dụ Tuệ An."

Giọng nói của cô như một chiếc chuông báo thức tốt nhất, Dụ Tuệ An giật bắn người, bật dậy ngay lập tức. Khi thấy người đến, cô mở tròn đôi mắt, vội vã đứng dậy.

"....Chị."

Sầm Linh Thu hỏi cô, "Cô đến đây làm gì? Sao lại ngủ trước cửa?"

Dụ Tuệ An ngượng ngùng gãi đầu, "Mấy hôm trước em đi chơi với bạn ở ngoại tỉnh, mua vài món đặc sản, muốn mang đến cho chị và chị Linh Thu thử."

Dụ Tuệ An chắc hẳn đã nhìn rõ quan hệ giữa Sầm Linh Thu và Dụ Minh Kiều, để tránh việc Dụ Minh Kiều từ chối quà của mình, cô cũng lôi cả tên Sầm Linh Thu ra.

Quả nhiên Dụ Minh Kiều không từ chối, chỉ nói: "Không có việc gì thì đi đi, tiền tôi sẽ gửi cho em."

Dụ Tuệ An ấm ức, "Em không cần tiền."

Dụ Minh Kiều cười lạnh, "Chẳng lẽ em không thiếu tiền sao?"

Dụ Tuệ An vẫn chỉ là một học sinh vừa thi đại học xong, không cha không mẹ, cha không để lại thứ gì cho cô, mẹ để lại ít tiền cũng bị cha cướp đi mất, cô chỉ còn để lại một khoản vừa đủ nộp học phí, chi phí sinh hoạt hàng ngày đều phải dựa vào việc làm thêm để kiếm.

Dụ Tuệ An bị vạch trần sự thật, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, "Dù sao em cũng có thể tự lo cho bản thân, em không cần tiền của chị, tiền đó chị tự giữ lấy thì hơn."

Dụ Minh Kiều cười lạnh một tiếng.

Sầm Linh Thu nhìn đống đặc sản và quà tặng trong lòng cô, "Những thứ này hẳn là tốn không ít tiền nhỉ."

Dụ Tuệ An lắc đầu, "Không, không tốn nhiều đâu."

Thực ra số tiền cho những món đặc sản và quà tặng này đã ngốn hết chi phí sinh hoạt một tháng của cô, nhưng cô không tiếc tiền, những món đồ này đều là những thứ cô cảm thấy tốt, nên mới mua để mang đến cho Dụ Minh Kiều.

"Cô cũng chịu chi đấy." Sầm Linh Thu nhìn thấu mà không nói ra, "Đừng đứng ngoài cửa nữa, vào nhà đi."

"À.... "Dụ Tuệ An cao gầy trông như một cây gỗ khô, ánh mắt thỉnh thoảng lại lén nhìn về phía Dụ Minh Kiều, "Em có thể vào nhà sao?"

Dụ Minh Kiều lười đáp lại cô, dạo này cô rất nghe lời Sầm Linh Thu, cô ấy nói gì thì là cái đó, cũng không phản bác.

Dụ Minh Kiều không nói gì, được Sầm Linh Thu đẩy xe vào nhà.

Dụ Tuệ An như được nhận một lời cho phép, liền vui mừng theo vào.

Sầm Linh Thu vào bếp nấu cơm, Dụ Minh Kiều thì ở bên cạnh giúp việc lặt vặt.

Dụ Tuệ An ngồi trong phòng khách nhìn cảnh tượng hai người họ ở bên nhau, đột nhiên cảm thấy rất tốt.

Cuối cùng trong nhà của chị không còn là một mình nữa.

Chị và cô ấy ở cùng nhau trông rất hạnh phúc.

Dụ Tuệ An không quan tâm Sầm Linh Thu là người như thế nào, chỉ cần cô ấy đối tốt với Dụ Minh Kiều, có thể ở bên cô ấy, đừng xấu xa ngu ngốc như hồi còn nhỏ nữa là được.

Dụ Tuệ An rất hối hận vì hồi nhỏ đã làm những chuyện đó chỉ để được Dụ Minh Kiều chú ý. Sự ác ý này mãi đến khi trưởng thành cô mới nhận ra, nhưng đã không còn cách nào bù đắp.

Dụ Tuệ An nghĩ lại thì cảm thấy vô cùng đau buồn và hối hận.

Lúc ăn cơm, Dụ Tuệ An không nói một lời, chỉ yên lặng ăn. Cô biết chỉ cần cô mở miệng, Dụ Minh Kiều sẽ không vui, nên cô dứt khoát không nói gì.

Sau khi ăn xong, Sầm Linh Thu liền bảo Dụ Minh Kiều đi uống thuốc, bệnh ho của cô ấy đã đỡ nhiều, bây giờ chỉ có buổi tối là ho nhiều hơn, nhưng thuốc thì vẫn phải uống đều.

"Chị bị bệnh sao?" Dụ Tuệ An lo lắng hỏi.

Dụ Minh Kiều khẽ họ một tiếng, nhận lấy thuốc từ tay Sầm Linh Thu, không để ý đến cô ấy.

Dụ Tuệ An quay sang nhìn Sầm Linh Thu.

Sầm Linh Thu nói, "Chỉ là ho thôi, không nghiêm trọng."

Dụ Tuệ An thở phào nhẹ nhõm.

Thuốc của Dụ Minh Kiều có tác dụng gây buồn ngủ, thêm nữa gần đến cuối năm, công ty đang chuẩn bị cho buổi ra mắt sản phẩm mới, Dụ Minh Kiều là trụ cột của bộ phận thiết kế trang sức, công việc rất nặng, mỗi ngày đều phải làm việc đến đêm, thậm chí có khi còn thức đến rạng sáng để vẽ bản thiết kế.

Dưới áp lực công việc và sức khỏe như vậy, sau khi uống thuốc, Dụ Minh Kiều nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, Sầm Linh Thu đắp chăn kỹ cho cô, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

"Chị Linh Thu, em xin phép về trước, cảm ơn chị đã tiếp đãi." Dụ Tuệ An cúi người chào cô, rồi xoay người định rời đi, Sầm Linh Thu gọi cô lại.

"Cô đã thay đổi rất nhiều." Giọng nói của cô bình thản, "Trưởng thành hơn rất nhiều so với một năm trước, quả nhiên là đã lớn rồi."

Dụ Tuệ An khẽ cười.

Trong một năm qua, cô đã phải chịu đựng cái chết của cha, trở thành một đứa trẻ không cha không mẹ đúng nghĩa, người chị duy nhất cũng không nhận cô, cô trở thành một "đứa trẻ mồ côi", không còn bất kỳ người thân nào.

Trong sự cô độc đó, cô bắt đầu dần dần chấp nhận căn nhà trống rỗng ấy, tâm trí cũng trở nên chín chắn hơn, đồng thời cũng nhận ra sự ngu ngốc ác ý của mình khi còn bé.

"Cô thực sự đối xử chân thành với chị gái mình sao?" Sầm Linh Thu đột nhiên hỏi.

Dụ Tuệ An ngẩn người, rồi lập tức đáp: "Đúng vậy, chị ấy là chị gái của em."

Sầm Linh Thu đầy ẩn ý: "Lần trước cô nói cô sẽ chăm sóc chị ấy cả đời, chẳng lẽ cô không định kết hôn sao?"

Dụ Tuệ An lắc đầu, "Em đã không còn muốn kết hôn nữa, em chỉ muốn ở bên cạnh người thân duy nhất của mình."

Sầm Linh Thu khẽ cười, "Vậy thì sau này cô phải giữ lời đấy. Tôi không thể chăm sóc chị cô cả đời được."

"À." Dụ Tuệ An không hiểu, "Chị định kết hôn sao?"

Sầm Linh Thu mỉm cười, "Không phải."

"Vậy tại sao lại nói vậy? Chị ghét chị em sao?"

Sầm Linh Thu vén lọn tóc bên tai, "Tôi không ghét chị em, tôi rất thích cô ấy."

Dụ Tuệ An càng không hiểu, "Vậy tại sao chị không thể ở bên chị em, chị ấy ở bên chị rất vui mà."

Tại sao nhỉ.

Thế giới này luôn có rất nhiều câu hỏi "tại sao".

Không có đáp án.

Không thể có đáp án.

Nhiều khi, đáp án còn lạnh lẽo hơn cả nước đá.

Sầm Linh Thu không trực tiếp trả lời, chỉ nhẹ giọng nói, "Tôi là người sẽ rời đi."

"Không thể không rời đi sao?"

"Không thể."

Sầm Linh Thu vỗ nhẹ lên vai cô ấy, "Nhớ giữ bí mật nhé."

Dụ Tuệ An cắn môi, như thể cảm nhận được nỗi buồn của Dụ Minh Kiều trong tương lai, cô cũng bắt đầu thấy buồn.

"Chị như vậy, chị em chắc chắn sẽ rất đau khổ."

"Có lẽ còn sẽ khóc nữa."

Sầm Linh Thu khẽ cười chua xót.

"Tôi cũng sẽ buồn mà."

Cửa phòng chưa đóng chặt, cả hai người đều không chú ý đến Dụ Minh Kiều trong phòng đang mở to đôi mắt, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô cắn chặt môi, nét mặt đau đớn kìm nén, nước mắt nhanh chóng làm ướt đẫm chiếc gối.

Cô mở to đôi mắt trống rỗng ướt đẫm, như một con búp bê bị rách lộ cả bông ra ngoài.

Kẻ lừa đảo.

Kẻ lừa đảo hoàn toàn, giả dối đến tận cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.