Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 61: C61: Thiên phú của bé con



【Bé con yêu thích vẽ tranh!】

***

Gần đây, bé con yêu thích vẽ tranh!

Đương nhiên, Bùi Dục Kỳ chưa từng học vẽ tranh chính thống, trên tập vẽ tranh đều là những nét nguệch ngoạc Tiết Huệ Vũ xem không hiểu, nhưng dù sao cũng là hứng thú sở thích duy nhất của bé con, cho nên vì cổ vũ năng lực của bé con, Tiết Huệ Vũ vẫn che giấu lương tâm khen "Bé con thật là lợi hại!", "Bé con sau này sẽ thành họa sĩ lớn đó ~", "Năng lực tô màu của cục cưng thật sự quá tuyệt luôn!".

Tự tin vẽ tranh của em bé nháy mắt đạt MAX! Mỗi ngày đều vẽ một bức, đưa cho mẹ chấm điểm cứ như hiến bảo vật.

Mãi đến khi Tiết Huệ Vũ nhận nhầm tác phẩm con ong nhỏ đắc ý của em bé thành một con ruồi đầu to, cục cưng liền hờn dỗi với cô nửa ngày……qwq

Vì để dỗ bé con vui vẻ, cô dùng đủ các loại ôm ấp hôn hít bế cao cao. Thật vất vả mới dỗ được cục cưng, ai ngờ, Bùi Ôn Du chống gậy đi tới.

"Wow, cục cưng của chúng ta lại vẽ tranh rồi sao!"

Bùi Ôn Du của dạo này như thể mình vẫn luôn hiểu lầm anh từ lúc quen biết đến nay, trừ giờ làm việc, chỉ cần ở nhà liền nghĩ tất cả biện pháp kéo gần quan hệ với bé con, tỷ như cắt móng tay cho bé con, mua đồ chơi cho bé con, thậm chí còn sến lụa kêu con trai của mình là "cục cưng".

Tiết Huệ Vũ nổi hết cả da gà, nhưng cũng vui khi thấy vậy.

Nhưng hiện tại, nhìn Bùi Ôn Du nở nụ cười tiến đến gần, mí mắt Tiết Huệ Vũ giật giật, vẫn luôn có loại dự cảm không tốt, liền thấy Bùi Ôn Du giương nụ cười sáng lạn lên từ ái nói: "Dục Kỳ vẽ ruồi đầu to sao? Vẽ giống quá nha ~ Cái đầu to màu đỏ này……"

Bé con tủi thân bật khóc, ôm con ong nhỏ mình cực khổ vẽ, nấc nấc khụt khịt rơi nước mắt.

Tiết Huệ Vũ thật vất vả mới dỗ bé con vui vẻ: "……" Bây giờ để hệ thống khiến anh ta mù lại lần nữa được không!

Tiết Huệ Vũ tức giận nói: "Bùi tiên sinh, đây là con · ong · nhỏ!"

Bùi Ôn Du nịnh hót sai chỗ, thậm chí không hiểu vì sao con ong nhỏ lại có đầu to màu đỏ: "……"

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Bùi Dục Kỳ xụ lại, miệng mím chặt tức giận, lại nhìn Tiết Huệ Vũ mặt đầy oán trách phẫn nộ trừng mình.

Bùi Ôn Du nháy mắt sợ hãi.

Vì để lập lại tự tin cho bé con, vẽ con ong nhỏ càng xinh đẹp hơn, Bùi Ôn Du chủ động lãnh trách nhiệm làm thầy giáo dạy vẽ của bé con.

Tiết Huệ Vũ nhìn thấy anh vẽ tranh thiếu nhi lưu loát như vậy, nhìn có vẻ đã từng học vẽ tranh, tán thưởng nói: "Bùi tiên sinh từng học vẽ tranh sao?"

"Ừm." Bùi Ôn Du trộm liếc Tiết Huệ Vũ một cái, yên lặng mỉm cười, "Ước mơ lúc còn nhỏ của tôi là làm một nhà thiết kế."

"Ồ……" Tiết Huệ Vũ không đào sâu hơn vào đề tài này, dù sao hiện tại Bùi Ôn Du thừa kế gia nghiệp chứng tỏ anh đã từ bỏ ước mơ thuở đầu của mình từ lâu, ngược lại Bùi Dục Kỳ cầm bút sáp màu giọng sữa ngọt ngào nói: "Con muốn làm đại danh họa……! Con muốn vẽ thật nhiều thật nhiều bức tranh!"

Đối mặt với lý tưởng tương lai hùng vĩ của con, Bùi Ôn Du lắng nghe, nhịn không được khẽ cười, xoa cái đầu nhỏ của em bé nói: "Lúc một tuổi chọn đồ con đã chộp lấy một cây bút mà."

Cái gọi là chọn đồ, chính là khi đứa trẻ tròn một tuổi, người lớn sẽ bày các loại đồ vật trước mặt đứa bé, không can thiệp vào hành động của bé, mặc bé cầm lấy món đồ mình muốn.

Theo truyền thống đồ thường dùng như bút, mực, giấy, nghiên, máy tính, tiền, sách,……

Đây là một hoạt động hơi mê tín, nghe nói có thể căn cứ theo đồ được nắm lấy để dự đoán hứng thú, sở thích cũng như nghề nghiệp công việc tương lai của đứa trẻ.

"Lúc ấy có dùng điện thoại quay lại toàn bộ quá trình chọn đồ, có muốn xem thử không?"

Bùi Ôn Du nhìn có vẻ như nói với Bùi Dục Kỳ, ánh mặt lại hướng về phía Tiết Huệ Vũ.

"Muốn xem muốn xem!" Bùi Dục Kỳ hoàn toàn không có chút ký ức nào vào lúc đó tò mò giơ tay nhỏ lên, thanh âm của bé giòn giã, giọng trẻ con non nớt ngọt ngào mềm như tơ.

Bùi Ôn Du lướt đến đoạn video trong thư mục cục cưng trong điện thoại rất nhanh.


Thư mục này được Bùi Ôn Du tạo ra vào lúc Tiết Huệ Vũ mang thai, trong thời kỳ mang thai không chụp được nhiều, bởi vì Tiết Huệ Vũ không cho anh chụp, anh cũng không dám chụp lén, mãi đến khi con sinh ra Tiết Huệ Vũ ở cữ, anh liền đặc biệt thích chụp cục cưng.

Tiết Huệ Vũ kinh ngạc nhìn mấy lần, thấy thư mục video lúc ấy chỉ mới mười mấy đoạn thế mà giờ đã có hơn bảy trăm đoạn video.

Bùi Ôn Du chọn một chiếc video trong đó, trong video, Bùi Dục Kỳ đang làm tiệc tròn một tuổi. Bé mặc quần áo mới xinh đẹp, cả người co thành một trái bóng nhỏ núp ở trong góc tường cạnh giường, mặc cho người lớn khuyên thế nào cũng không chịu đi ra.

Thấy Tiết Huệ Vũ mới nhìn một chút như thế đã xụ mặt, Bùi Ôn Du lập tức giải thích: "Khi đó thấy Dục Kỳ nhát gan, sợ người lớn, vừa ra khỏi cửa liền sợ hãi kêu to, cho nên tiệc tròn một tuổi liền tổ chức trong nhà……"

Bùi Ôn Du đặt đủ loại đồ vật chung quanh, những đứa trẻ khác khi rút đồ đều sờ đông sờ tây, nhưng đối mặt với những người lớn nhiệt tình vây xem và mồm năm miệng mười, em bé nhát gan không dám lộn xộn, cuối cùng dưới sự dỗ dành, mới vươn cánh tay ngắn cũn ra cầm lấy cây bút chì cách bé gần nhất.

Sau khi lấy xong bút chì, lại sợ hãi rút về trong góc, biểu cảm sợ sệt kiểu "Mọi người sao còn không rời đi". Nhưng mà mấy người lớn chung quanh lại vui tươi hớn hở cười, nói hiện tại tuy rằng Dục Kỳ còn không biết nói chuyện, nhưng sau này sẽ là tác giả lớn.

Tiết Huệ Vũ xem xong đỡ trán: "…… Đây rõ ràng là bị mọi người dọa đến mức chỉ dám cầm lấy bút chì gần mình nhất mà!"

"Lúc đó tôi không phát giác ra nguyên nhân Dục Kỳ không thích nói chuyện…… Chỉ cho rằng con phát d.ục có hơi chậm……" Giọng nói của Bùi Ôn Du yếu đi, kinh sợ giải thích, "Chọn đồ mà chọn được bút, ngụ ý cũng không tệ lắm. Cho nên sau này Dục Kỳ nhất định sẽ trở thành một đại danh họa!"

Anh lập tức đóng điện thoại lại, đổi chủ đề: "Dục Kỳ, ông trời đã để con cầm lấy bút! Con phải có lòng tin với mình!"

"Đừng có rót thuốc canh mê hồn lung tung cho đứa bé……" Tiết Huệ Vũ không biết nói gì nghẹn họng, chọn đồ đều là giả cả! Đứa nhỏ này tương lai sắp hắc hóa thành trùm phản diện rồi! Cái người làm bố này còn thật sự cho rằng con đường vẽ vời dễ đi sao?

Tuy nhiên, Bùi Dục Kỳ được tán dương và được bố rót đầy hy vọng vui đến mức cọ cọ vào người bố.

"Dạ! Con sẽ cố gắng!"

Tiết Huệ Vũ: "……" Thằng nhóc thối này, cọ cọ bố con, không cọ mẹ nữa! Hừ!

Lúc Tiết Huệ Vũ trong lòng chua chua, liền thấy khi Bùi Ôn Du cùng Bùi Dục Kỳ vẽ tranh thường thường vươn tay xoa huyệt Thái Dương, mặt mày tinh xảo mang theo mệt mỏi, như thể đôi mắt vẫn rất không thoải mái.

Thấy Tiết Huệ Vũ vẫn luôn nhìn mình, Bùi Ôn Du nhẹ giọng giải thích: "Dùng mắt trong thời gian dài, mắt sẽ có chút đau xót…… nhỏ chút thuốc nhỏ mắt là ổn thôi……"

"Mắt anh đang trong giai đoạn phục hồi, quả thật cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Chuyện kéo gần quan hệ với con, không cần gấp gáp trong nhất thời."

Tiết Huệ Vũ khẽ dừng, có chút lo lắng nói: "Thuốc nhỏ mắt cũng không thể nhỏ thường xuyên…… Là huyệt Thái dương đau sao? Tôi giúp anh nhẹ nhàng mát xa một chút……"

Bùi Ôn Du hơi ngẩn ra, ngay sau đó lập tức dùng tay chống đầu, đôi mắt hơi khép, hơi thở yếu ớt nói: "Cả đầu có chút trướng đau……"

"Khó chịu như vậy sao, vậy vừa rồi sao anh không nói……" Tiết Huệ Vũ có chút gấp gáp.

Cô để anh dựa vào trên ghế, vươn tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của anh.

Ngón tay mềm ấm cứ như không xương chạm nhẹ trên huyệt Thái Dương, tay nghề và độ mạnh yếu vừa đủ, chớp mắt thuyên giảm tất cả mỏi mệt của anh.

Thấy Tiết Huệ Vũ xoa mấy phút liền muốn rời đi, Bùi Ôn Du lập tức ôm chặt đùi, đột nhiên đau đớn nói: "Ngồi thời gian quá dài…… Chân…… Bị chuột rút……"

"Là ở chỗ này sao?"

Chân bị chuột rút siêu đau, lúc múa ba lê nếu Tiết Huệ Vũ không khởi động tốt cũng thường bị chuột rút, cho nên vừa thấy Bùi Ôn Du bị chuột rút mặt đầy đau đớn, lập tức nhẹ nhàng xoa ấn đùi anh.

Nhưng…… Vị trí này có chút xấu hổ…… Sau khi xoa ấn hai lần Tiết Huệ Vũ phản ứng lại, hỏi ngược rằng: "Bùi tiên sinh, anh thường xuyên ngồi xe lăn…… Cũng sẽ bị chuột rút sao?"

Tâm tình có chút xao động khi phát hiện mình chọn nhầm chỗ, Bùi Ôn Du mặt đầy nghiêm túc: "Thường bị chuột rút."

"Vậy để thầy Tề đến đi, anh ấy chuyên nghiệp hơn." Tiết Huệ Vũ cất giọng nói, "Thầy Tề, đùi Bùi tiên sinh bị chuột rút rồi, anh qua đây giúp một xíu đi!"

Thầy Tề vội vàng chạy qua trợ giúp mát xa: "Bùi tổng, sao đột nhiên lại bị chuột rút, không sao chứ!"


Bùi Ôn Du chưa suy xét đến vẫn còn thầy Tề: "……"

Chiều ngày hôm đó, Bùi Ôn Du lập tức sắp xếp cho thầy Tề đến bệnh viện chăm sóc cho mẹ anh ta, mặt đầy đau đớn ôm chặt cẳng chân: "Cẳng chân…… Bị chuột rút rồi……"

Bé con: Bố mẹ không chơi cùng con nữa……

Tiết Huệ Vũ không ngờ đến, ngày hôm sau, Bùi Ôn Du thế mà lại cùng con trai vẽ tranh.

Tiết Huệ Vũ khó lòng tưởng tượng Bùi Ôn Du vừa lên nắm quyền tập đoàn Bùi Thị mà lại rảnh rỗi như thế! Hẳn là tập đoàn có một đống rối rắm cần dọn dẹp nhỉ?

Chẳng lẽ là bởi vì cảm giác hổ thẹn với con, cho nên hiện giờ thật sự đối xử tốt với con gấp bội sao?

Vì để phòng ngừa Bùi Ôn Du chỉ là nhiệt tình nhất thời, Tiết Huệ Vũ không nhịn được hỏi ra tiếng: "Bùi tiên sinh, hôm nay anh không đến công ty sao?"

"Ừm." Bùi Ôn Du khẽ cười đáp, "Gần đây không đến công ty, muốn bầu bạn bên con nhiều hơn."

【Ký chủ, cô có phát hiện ra không, giọng điệu của Bùi Ôn Du đối với cô ngày càng dịu dàng.】Hệ · Sherlock Holmes · thống nhắc nhở.

Mà Tiết Huệ Vũ cắn răng nói:【Ở trước mặt bé con sao có thể hung dữ chứ! Mỗi ngày áp bức tôi mát xa! Hiện giờ bé con trầm mê vào vẽ tranh, đều không nỗ lực học tập! Hơn nữa…… Buổi tối đọc truyện cổ tích cũng muốn bố cùng đọc, không cần tôi nữa! Trước kia bé con vẽ xong người đầu tiên cho xem sẽ là tôi, hiện tại toàn bộ tranh đều đưa cho Bùi Ôn Du xem đầu tiên! Bùi Ôn Du ở nhà vẫn luôn chen vào tôi với con, tôi với con không còn thế giới của hai người nữa!】

Hệ thống kì quái hỏi:【Ký chủ, cô đang ghen sao……】

Tiết Huệ Vũ căm giận nắm tay:【Tôi tin con chỉ là mới lạ nhất thời, nhanh thôi sẽ trở lại trong lòng mẹ!】

Hệ thống phản ứng ra, tuy rằng ký chủ cùng bé con không có thế giới của hai người, nhưng cô cùng Bùi Ôn Du có thế giới của hai người nha! Số lần Bùi Ôn Du cần mát xa dường như nhiều quá mức…… Thật là kỳ quái, theo thường lệ thì hẳn phải hồi phục rồi mới đúng……

Hệ thống không dám nói với ký chủ, chỉ sợ ký chủ lại ghét bỏ thuốc vạn năng là sản phẩm kém chất lượng……

Cứ như vậy Bùi Ôn Du vẫn luôn bầu bạn với con đến cuối tuần. Ban ngày Tiết Huệ Vũ dạy con học, giúp Bùi Ôn Du mát xa, buổi chiều Bùi Ôn Du vẽ tranh với con, Tiết Huệ Vũ thấy anh thật sự đang chăm sóc cho con nên bắt đầu tập lại ba lê.

Buổi tối có lúc cùng nhau xem phim, đôi khi đọc truyện cổ tích cho Bùi Dục Kỳ. Chờ chín giờ dỗ con ngủ xong, Tiết Huệ Vũ lại luyện ba lê.

Không thể không nói, sau khi Bùi Ôn Du bầu bạn với con, Tiết Huệ Vũ có thể rút ra nhiều thời gian hơn so với lúc trước để luyện múa ba lê.

Tiết Huệ Vũ gần như có một loại ảo giác, nếu như mình không chết, đây phải chăng là sinh hoạt hàng ngày bình thường mà ấm áp của một nhà ba người bọn họ.

Chỉ là, giá trị hồi sinh lại lần nữa đình trệ bất động khiến Tiết Huệ Vũ ý thức được, chỉ dựa vào giá trị hồi sinh của hai người Bùi Ôn Du cùng Bùi Dục Kỳ, mình tuyệt đối không thể sống lại.

Mình ắt hẳn phải nghĩ cách mau chóng vào đoàn múa ba lê, còn có bố bên kia…… Tiết Huệ Vũ thật sự có chút phiền não nên làm sao để khiến ông nhận ra mình.

Mãi đến sáng thứ bảy, Bùi Ôn Du đột nhiên nói với cô: "Hôm nay là sinh nhật tuổi 50 của bố, chúng ta cần đến tiệc sinh nhật bố."

Tiết Huệ Vũ cho rằng "Chúng ta" trong miệng Bùi Ôn Du là chỉ anh cùng Bùi Dục Kỳ, lúc đang nghĩ nên làm thế nào để anh mang mình theo, anh đã dẫn đầu mở miệng nói: "Sau khi Dục Kỳ một tuổi đã không đi đến nhà họ Tiết, hẳn là sẽ vô cùng căng thẳng, phiền cô đi cùng với chúng tôi nhé."

"Được." Tiết Huệ Vũ đồng ý không chút do dự, liền thấy Bùi Ôn Du đưa túi quà trên bàn tới trước mặt mình.

"Lễ phục tôi đã chuẩn bị xong, tối nay cô cứ mặc bộ này đi."

"Đây là……" Trong túi quà là một bộ lễ phục bằng lụa nhẹ màu hồng cánh sen, màu vàng kim của ánh sao ánh lên trên sắc màu ôn hòa.

Tiết Huệ Vũ không dám tin không ngờ Bùi Ôn Du ra tay hào phóng như thế: "Bùi tiên sinh, đây chắc chắn là cho tôi mặc sao?"

Bùi Ôn Du khẽ gật đầu: "Bùi Dục Kỳ lần đầu tiên xuất hiện ở nơi thế này, làm gia sư của con, không thể mặc quá tệ, đợi chút nữa sẽ có người qua đây làm tóc cho cô."


Anh khẽ ngưng lại bổ sung thêm: "Trong túi quà còn một sợi dây chuyền, là phối với chiếc đầm này, nhớ cũng phải đeo lên."

Tiết Huệ Vũ choáng váng đầu óc, lập tức phản ứng lại kỳ quái hỏi: "Bùi tiên sinh, anh biết số đo của tôi sao?"

Trước đó Khải Hoa giúp cô mua quần áo, cho nên biết số đo." Bùi Ôn Du mặt không đỏ tim không nhảy mà nói dối.

Hóa ra là thế.

Tiết Huệ Vũ không hề nghi ngờ. Sau khi thay đồ đeo trang sức lên, ngoan ngoãn mặc cho nhà tạo kiểu làm tóc cho mình.

Lúc vừa tạo kiểu, Tiết Huệ Vũ vừa soi gương, cô gái trong gương tuy rằng không có dung mạo lộng lẫy, nhưng dưới tạo hình hoa mỹ này, cả người rạng ngời tinh khiết, đẹp đẽ vô cùng ~ quả nhiên người đẹp vì lụa mà!

Trước kia Tiết Huệ Vũ tuyệt đối sẽ không bởi vì được trang điểm mà vui vẻ, hiện tại dùng gương mặt phổ thông này đã hơn một tháng, vẫn vô cùng nhớ nhung bản thân thuở xinh đẹp……

Cho nên sau khi ăn mặc đẹp đẽ xong, Tiết Huệ Vũ vui vẻ đặc biệt chạy đến phòng bé con xoay chiếc đầm xinh đẹp một vòng.

"Dục Kỳ, con thấy hôm nay mẹ……"

Động tác xoay đầm của Tiết Huệ Vũ khẽ chựng lại, chỉ thấy Bùi Ôn Du trong phòng đang ngồi ở trên ghế thắt caravat cho Bùi Dục Kỳ.

Hôm nay hai cha con một đen một trắng, Bùi Dục Kỳ mặc một bộ vest nhỏ màu trắng, như hoàng tử bé từ trong cổ tích bước ra, trắng trẻo mịn màng, rất là đáng yêu.

Mà cô vừa dứt lời, Bùi Ôn Du đang quay lưng về phía cô quay đầu qua.

Sau khi anh tạo kiểu tóc vuốt ngược ra sau, càng thêm phong độ tuấn tú, hết sức bổ mắt thu hút, thậm chí bộ vest đen khoác lên tự mang theo khí chất lạnh lùng.

Yo, hai người này là đồ đôi cha con cơ ~

"Dục Kỳ, bộ đầm hôm nay của cô đẹp không!"

Dù cho chỉ là trang điểm mặc lên bộ lễ phục buổi tối xinh đẹp, dung mạo của cô gái trước mắt cũng không bằng một phần mười của Tiết Huệ Vũ.

Nhưng trong một khoảnh khắc Bùi Ôn Du ngẩng đầu lên, bị tạo hình mới của Tiết Huệ Vũ làm cho choáng ngợp.

Cô uốn tóc xoăn lọn lớn, cong nhẹ trải lên trên vai, ngây thơ và tùy ý. Khoác lên chiếc đầm dài lụa màu hồng cánh sen phối với kiểu trang điểm tinh tế, dáng người cao ráo, cả người lộ ra khí chất ưu nhã.

Hai kiểu cảm giác mâu thuẫn, khiến khuôn mặt tầm thường này dường như được đắp lên một tầng bộ lọc khí chất.

Bùi Ôn Du không biết vì sao dung mạo Tiết Huệ Vũ lại biến thành như vậy, vì sao ngày cứu anh vẫn còn là thời kỳ hồi phục sau khi sinh……

Cô dùng thân phận khác, khuôn mặt khác quay lại sau ba năm, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng bối cảnh liên quan đến Thẩm Tuyết, có tra thế nào cũng tra không ra.

Anh không biết mình phải làm thế nào mới có thể giúp được cô, lòng muốn nhận ra cô cũng bắt đầu sợ sệt.

Đến nỗi vào lúc này, chỉ có thể vờ như không biết gì, an tĩnh chờ đợi.

Mà Tiết Huệ Vũ trước đó trong tay nắm biết bao đại diện thương hiệu cao cấp, hiện giờ lại vì một bộ váy và trang điểm đã vui thành như thế, nhìn Tiết Huệ Vũ xoay vòng trước mặt con trai, trong lòng Bùi Ôn Du tự thêm thắt tình tiết sai trong đầu khó chịu đến trướng chua.

Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ, một hàng người chuẩn bị lên xe.

Bởi vì phía sau lắp ghế cho cục cưng, Tiết Huệ Vũ dắt Bùi Dục Kỳ ngồi xuống dãy sau trước.

Tuy nhiên Tiết Huệ Vũ vừa ngồi xuống, Bùi Ôn Du vốn nên ngồi ở ghế phó lái đôt nhiên khẽ cau mày nghiêng người qua, gần như chạm vào mặt cô, vươn tay về phía cô.

Tiết Huệ Vũ không hiểu gì mà trừng lớn hai mắt, cơ thể cũng không tự chủ mà cứng ngắc lại dựa vào chỗ ngồi, chỉ thấy Bùi Ôn Du vượt qua eo của cô, khẽ kéo dây an toàn dưới mông đang bị cô ngồi lên.

"Cô……" Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ há miệng, hóa thành một câu, "Sau này ra ngoài, đừng quên thắt dây an toàn."

"Ừm ừm……" Tiết Huệ Vũ cứng ngắc gật đầu, nhận lấy dây an toàn từ trong tay anh, "Để tôi tự làm."

Lúc Tiết Huệ Vũ thắt dây an toàn vào, Bùi Ôn Du lại cúi đầu điều chỉnh độ rộng chật dây an toàn của Bùi Dục Kỳ, sau khi xác định chỗ ngồi của cục cưng chắc chắn, mới ngồi vào vị trí phó lái.

Tiết Huệ Vũ nhìn cái ót của anh, biết anh sợ xảy ra sự cố lần nữa mới cẩn thận từng li từng tí như thế.


Đã gặp tai nạn xe hơi hai lần, anh hẳn là vô cùng e sợ đối với ngồi xe, trước khi ra ngoài nhiều lần nhấn mạnh phải kiểm tra chu toàn…… Nhưng hiện giờ lại ngồi trên ghế phó lái tầm nhìn rộng rãi, trên một chỗ ngồi nguy hiểm nhất.

Tiết Huệ Vũ lo lắng nhịp tim của anh lại bất thường, đề nghị nói: "Bùi tiên sinh, chi bằng để tôi ngồi ghế phó lái cho?"

"Không cần." Bùi Ôn Du từ chối nhanh lẹ, nhẹ mím môi, "Cô ngồi phía sau bầu bạn với Dục Kỳ."

"Hay là bỏ cái ghế cho cục cưng, ba người chúng ta cùng ngồi một hàng……? Nếu Bùi tiên sinh không để ý, tôi có thể ngồi ở giữa."

Lời của Tiết Huệ Vũ vừa dứt, còn cho rằng phải khuyên Bùi Ôn Du thêm nữa, nhưng nghe thấy Bùi Ôn Du mới nãy từ chối, lại trả lời một từ "Được".

Quả nhiên…… Vẫn sợ ngồi ghế phó lái……

Tiết Huệ Vũ sáng tỏ.

Cứ như vậy, sau khi tháo ghế của cục cưng ra, ba người cùng ngồi một hàng ở dãy ghế sau. Bùi Dục Kỳ ngồi ở phía sau của ghế phó lái, Tiết Huệ Vũ ngồi ở giữa, Bùi Ôn Du ngồi ở ngoài cùng bên phải, một vị trí dễ dàng xuống xe.

Dù sao Bùi Dục Kỳ cũng là một đứa trẻ, hơn nữa còn là lứa tuổi ba tuổi rưỡi hiếu động hoạt bát, vừa lên xe đã bắt đầu nằm rạp trên cửa sổ nhìn đông ngó tây, thỉnh thoảng hưng phấn chỉ ra ngoài cửa, thốt ra từng từ đơn mình biết, nói cho mẹ biết mình đã nhìn thấy gì.

Tuy nhiên sau khi đi được một đoạn, tinh thần thể lực của Bùi Dục Kỳ đã sớm tiêu hao, chiếc đầu nhỏ ngã nghiêng dựa vào trên vai Tiết Huệ Vũ.

Tiết Huệ Vũ cười làm gối tựa cho con, ai biết thình lình cua trái thật mạnh, Bùi Dục Kỳ vốn đang dựa trên vai Tiết Huệ Vũ không khống chế mà ngã vào người cô, cũng vì quán tính nên cả người Tiết Huệ Vũ đổ mạnh về phía Bùi Ôn Du, hoàn toàn không thể khống chế, đầu đập "Binh" một cái vào ngực anh.

"Xin lỗi xin lỗi……"

Nếu không phải dây an toàn kéo chặt cả người cô lại kịp, Tiết Huệ Vũ đã dự đoán được cảnh tượng xấu hổ khi thân thể mình bổ nhào vào Bùi Ôn Du.

Cô vội vàng ngồi thẳng thân người, kết quả lại đột nhiên thắng xe.

Thân thể Tiết Huệ Vũ lại xộc mạnh về phía trước. Tuy nhiên còn chưa đợi dây an toàn phát huy tác dụng, một giây sau, tay phải của cô bị một người dùng sức kéo, cả người ngã vào trong lòng Bùi Ôn Du.

"Cô không sao chứ!" Bên tai truyền đến giọng nói khẩn trương, Tiết Huệ Vũ nhấc tay mình lên, ngại ngùng đáp: "Tôi không sao, chỉ là anh nắm mạnh quá……"

Bùi Ôn Du mới kinh ngạc phát hiện ra mình dùng sức quá mức, vội vàng có chút căng thẳng buông tay ra.

Anh tức giận nói: "Lái xe kiểu gì thế?"

Bởi vì xảy ra tai nạn xe hai lần, thêm vào hiện giờ trên xe là người nhà anh quý trọng nhất, không thể gặp phải bi kịch lần nữa, nên Bùi Ôn Du thật sự không khống chế được cơn giận của mình.

Tài xế bị giọng điệu của Bùi tổng làm cho sợ hãi, lập tức xin lỗi nói: "Xin lỗi Bùi tổng, ban nãy có người đua xe vượt qua."

Bùi Ôn Du nhìn về phía trước, liền thấy hai chiếc siêu xe đang phóng như điên trên đường cao tốc. Anh híp mắt, nhận ra chủ nhân của một chiếc xe trong đó là Tiết Hoành Tuấn.

Anh lấy điện thoại ra quay video, sau đó gửi cho Chu Khải Hoa.

Qua một lúc sau, lúc bọn họ xuống cầu, liền thấy hai chiếc siêu xe bị cảnh sát giao thông phạt dừng xe ở bên đường.

Sợ con say xe, cửa sổ xe của bọn họ đều mở he hé ra để thoáng khí, lúc này cách một tấm kính thủy tinh, thấy Tiết Hoành Tuấn vênh váo hống hách quăng giấy phạt vào mặt cảnh sát giao thông đang chấp hành nhiệm vụ.

"Biết tôi là ai không…… Kêu lãnh đạo của mấy người qua đây……"

"Kêu ai đến cũng vô dụng." Cảnh sát lạnh lùng nhắc nhở, "Chú ý hành vi của cậu."

Anh nghiêng đầu thoáng nhìn Tiết Huệ Vũ, chỉ thấy cô ấy nhìn chăm chú ngoài cửa cười không ra tiếng.

Đáng đời.

Dù cho Tiết Huệ Vũ không lên tiếng, Bùi Ôn Du cũng đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của cô.

Bùi Ôn Du cũng cong khóe môi khẽ cười theo.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Trước đó có mấy bạn đoán được bé con muốn trở thành đại danh họa, quả thật thông minh!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.