Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 76: C76: Bảo vệ bé con



【Chờ chút…… Bùi Ôn Du đang…… Gọi cô…… Là gì???】

***

Từ chuyện biểu diễn công ích của vũ đoàn múa ba lê Thượng Thủy cho đến chuyện Bùi Vĩnh Ngọc bị giam giữ hình sự, từ “Bạo” đợt này tiếp nối đợt kia nổi lềnh bềnh chiếm đóng hotsearch của Weibo cả một tuần.

Chịu ảnh hưởng nghiêm trọng này, tất cả đoàn múa ba lê ở thành phố Thượng Thủy vốn là tự tra xét tự uốn nắn đã toàn bộ biến thành ngừng kinh doanh chỉnh đốn. Trong lúc nhất thời, nhiệm vụ hồi sinh của Tiết Huệ Vũ cũng bởi vậy mà bị trở ngại nghiêm trọng.

Hệ thống ai oán nói lảm nhảm:【Ký chủ…… Chỉ còn lại một tháng, con đường múa chính của cô làm sao bây giờ…… Giá trị hồi sinh của cô làm sao bây giờ……】

Hệ thống không dám chỉ trích nói ký chủ xen vào việc của người khác dẫn đến nhiệm vụ hồi sinh của mình bị ngăn cản, thậm chí có thể không thể hoàn thành nhiệm vụ hồi sinh, dù sao ký chủ đích thực đã làm một hành động đặc biệt quan trọng mà dũng cảm.

Chịu phản ứng dây chuyền này, giải cứu rất nhiều thiếu nữ không hiểu rõ, cũng làm cho thời gian bắt giam cái tên Bùi Vĩnh Ngọc tội ác chồng chất này sớm hơn tác phẩm gốc, tuyến thời gian dài đến mười mấy năm này, tuyệt đối đã cứu vớt được tương lai của rất nhiều người.

Nhưng mà…… Nó thật không cam lòng…… Rõ ràng dựa theo tiến độ trước đó của ký chủ, sớm đã có thể hoàn thành nhiệm vụ hồi sinh rồi…… Cứ khăng khẳng phải cứu Bùi Ôn Du, rồi lại cứu Lý Yến Vũ……

Ký chủ chỉ biết cứu người khác…… Sao không có ký chủ nào tốt như thế cứu nó đi!

Bùi Ôn Du đáng chết, đôi mắt cũng khôi phục thị lực cho anh rồi, còn chưa chịu nhận ra ký chủ yêu dấu của nó, nó rất tức giận…… Tức đến mức gần đây tâm tư bù lấp lỗ hổng và sửa BUG cũng không có, thật muốn ấn đầu để Bùi Ôn Du nhanh chóng nhận ra ký chủ!

Tiết Huệ Vũ không biết hệ thống nghĩ như vậy, gần đây cô cũng đang sầu não. Cô vốn tưởng rằng mình giải quyết chuyện lớn đến thế, giá trị hồi sinh khẳng định sẽ theo đó tăng lên một chút, lại cố tình chỉ tăng hai điểm…… Hơn nữa đoàn múa ba lê bị chỉnh đốn, bố nằm viện hôn mê đến nay, Tiết Huệ Vũ sắp tuyệt vọng vì không biết nên tiến hành nhiệm vụ như thế nào.

Lúc Tiết Huệ Vũ đang sầu não đến nỗi tóc rụng một nắm to, cô đột nhiên ý thức được một chuyện. Hệ thống mặc dù nói nguồn gốc chủ yếu của giá trị hồi sinh là trở về lại vị trí vốn có. Nhưng còn nhắc đến một câu, càng nhiều họ hàng bạn tốt cùng các fans thừa nhận thân phận của cô, giá trị hồi sinh cô có thể thu hoạch lại càng nhiều.

Con đường múa chính chỉ sợ rất khó hoàn thành trong thời gian ngắn, vậy thì chỉ còn lại duy nhất một con đường có thể đi —— Chính mình nhất định phải được càng nhiều người nhận ra. Fans của cô có đến chục triệu cơ! Một người tăng một điểm, giá trị hồi sinh của cô không phải tăng tằng tằng rồi sao!

Thật muốn trực tiếp đăng trên Weibo của mình quá…… Nhưng phỏng chừng sẽ bị cho là hacker.

Vì để kinh doanh ngay lập tức đồng thời ké thêm tí fame của lần chỉnh đốn đoàn múa ba lê lần này, Tiết Huệ Vũ lập tức mở một tài khoản Weibo mới cùng video ngắn tên “Lông vũ của thiên sứ”, và ghi lại một đoạn bóng lưng thiên nga đen múa đơn trong Hồ Thiên Nga rồi đăng lên.

Đánh đầy hashtag xong, Tiết Huệ Vũ còn quăng lưới rộng gửi bản thảo đến mấy weibo có tick V cùng siêu thoại Ba lê, hy vọng vũ đạo của chính mình có thể được càng nhiều người nhìn thấy.

Sau đó rất nhanh, Tiết Huệ Vũ liền nhận được một share và bình luận……

Một bình luận trong đó viết rằng chị gái nhỏ, bóng lưng của chị thật giống Tiết Huệ Vũ……

Cô biết ngay mà! Các fans của cô nhất định có thể từ nhận ra cô từ vũ đạo! Hơn nữa fans của cô còn gọi là lông vũ, sao có thể không nhìn ra ám chỉ trên ID của cô chứ!

Tiết Huệ Vũ vui vẻ trả lời một cái: =v=

Sau đó, dỗ bé con ngủ trưa xong lại mở điện thoại ra, nhìn thấy 999+ bình luận cùng chia sẻ, Tiết Huệ Vũ cười không khép miệng. Tuy nhiên khi mở chia sẻ cùng bình luận ra, liền thấy —— cái chia sẻ và bình luận nói mình giống Tiết Huệ Vũ bị chính đội fans của mình chửi rủa.

Huệ Vũ là nữ thần của tôi: Có xấu hổ hay không vậy, còn nói chính mình giống Tiết Huệ Vũ! Mắt không cần nữa có thể quyên tặng! Nữ thần nhảy tốt hơn cô ta nhiều, được chứ?


Lông vũ nhỏ của Huệ Vũ: Tên fans của nữ thần là “Lông vũ”, còn đặt tên “Lông vũ của thiên sứ”, có thể đừng lợi dụng nữ thần của tôi không, xin hãy tự mình bước đi độc lập.

Còn oán giận cái “=w=” mà cô trả lời một lượt, gà rừng ở đâu tới bú fame không biết xấu hổ như vậy! Độ hot của Tiết Huệ Vũ là thứ cô có thể bú sao? Thật là ghê tởm [lửa giận][lửa giận][lửa giận]

Lần đầu tiên bị chính fans mình mắng xối xả, Tiết Huệ Vũ cười…… Cười không nổi…… qwq

Tiết Huệ Vũ không hết hy vọng, lần này lại quay một đoạn chính mặt, cô cố ý ngược ánh sáng không nhìn thấy dung mạo, khiến mình càng có thêm một loại cảm giác mông lung, không ngờ lại bị mắng một trận.

Ha…… Để fans nhận ra thật khó quá…… Quả nhiên nhiệm vụ không thể dễ dàng hoàn thành như vậy, Tiết Huệ Vũ buồn bực không đăng nữa!

Tuy nhiên cô offline không hề nhìn thấy trong những dòng mắng nhiếc như ong vỡ tổ, đã xuất hiện một thanh âm khác.

Thỏ cô cô: Chỉ có tôi cảm thấy thật sự rất giống chị Huệ Vũ sao [nước mắt][nước mắt][nước mắt] Chị Huệ Vũ ơi, hy vọng là chị trở về ┭┮﹏┭┮

Nhập cư Châu Âu trái phép ing: Tôi…… Tôi phát hiện một chi tiết! Cánh tay loáng thoáng giống như có xăm hình bướm…… Tiết Huệ Vũ cùng chỗ cũng có xăm hình bướm đó!

Đèn trên thuyền chài: Mấy người đừng làm rộn nữa, Blogger vẫn luôn không lộ mặt sao có thể là Tiết Huệ Vũ, chính là bởi vì mặt không giống mới che đậy, cho nên nhất định là bú fame. Đối với người bú fame, chúng ta không cần cho cô ta độ hot.

Tiết Huệ Vũ trắc trở trên mạng lại lần nữa bắt đầu sự nghiệp nuôi con.

Bởi vì gần đây không yên ổn, Tiết Huệ Vũ đã hơn một tuần không dẫn Bùi Dục Kỳ ra ngoài, ngay cả trường mẫu giáo cũng không đi, thậm chí vì bảo vệ Bùi Dục Kỳ, trước khi đoạn thời gian mẫn cảm này chưa đi qua, cũng khước từ những người bạn tốt đến thăm hỏi.

Tuy rằng không đi nhà trẻ cũng đã xin nghỉ với chủ nhiệm lớp, nhưng chủ nhiệm lớp vẫn ngày ngày gọi điện thoại tới ân cần thăm hỏi, ngay cả Thôi Thiến Thiến cũng ngày ngày gọi điện thoại khóc thút thít hỏi Bùi Dục Kỳ sao lại không đến trường học, khi nào cậu mới có thể đi ra ngoài cùng nhau chơi đùa, đặc biệt là ngày hôm sau còn ầm ĩ ra một trò cười.

Trước khi đi chủ nhiệm lớp dặn bọn nhóc ngày hôm sau mang một chú cá vàng theo, Thôi Thiến Thiến trực tiếp nghe thành mang một cân cá, vì thế ngày hôm sau hứng khởi bưng một cái chậu rửa mặt đến trường học, sau đó nhìn thấy chú cá vàng nhỏ xinh đẹp trong chiếc hộp nhỏ của các học sinh, lại nhìn con cá trích béo mập hơn nửa cân trong chậu rửa mặt của chính mình, Thôi Thiến Thiến trầm mặc……

Hu hu hu…… Đã qua một tuần rồi còn bị cười nhạo, cô bé không muốn đi học nữa hu hu……

Bùi Dục Kỳ nhận được cú điện thoại này của Thôi Thiến Thiến suýt chút nữa cười lạc giọng, cậu nhóc vừa định an ủi hai câu, liền nghe được Thôi Thiến Thiến lại hưng phấn nói: “Nhưng gần đây trong trường nuôi một ổ thỏ con mới sinh ra, đáng yêu đáng yêu đáng yêu lắm…… Lông xù nè, rất ngoan rất ngoan, có thể sờ tùy ý! Vì thỏ con đáng yêu, mỗi ngày mình đều có thể đến trường!”

Bùi Dục Kỳ: “……”

Trong nhiều cuộc điện thoại như thế khiến cho Tiết Huệ Vũ được yêu quý mà sợ hãi nhất chính là điện thoại của giáo viên lớp hội họa trường mẫu giáo, nói gần đây có một cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi, từ ba tuổi trở lên có thể báo danh, cô chú ý thấy Bùi Dục Kỳ vô cùng tích cực đối với vẽ tranh, mỗi lần đều cực kỳ tích cực nộp bài tập vẽ tranh, còn có trí tưởng tượng lướt gió tung mây. Hiện tại có cuộc thi quyền uy chính quy có thể tham gia, có thể cung cấp cho bạn nhỏ một cơ hội tốt, để con trẻ học tập và mở mang tầm mắt. Hỏi cô có muốn báo danh cho Bùi Dục Kỳ thi đấu không, tác phẩm có thể hoàn thành ở nhà hoặc là đợi sau này đến trường học hoàn thành dưới sự phụ đạo cùng sửa chữa của cô giáo.

Cô giáo gọi điện thoại hỏi Thẩm Tuyết mà không hỏi Bùi Ôn Du là vì Bùi Ôn Du đã sớm sớm nói rõ với mấy giáo viên mẫu giáo, chuyện của Bùi Dục Kỳ có thể giao toàn quyền cho Thẩm Tuyết phụ trách, chuyện cô quyết định không cần lại hỏi anh thêm, mấy thầy cô vây xem hotsearch gần đây lại hiểu thành bởi vì Bùi tổng quá bận rộn cũng ngại không dám đi quấy rầy.

Mà đại đa số tác phẩm của trường mẫu giáo dự thi mỹ thuật đều là do các thầy cô vẽ xong để đứa bé bắt chước vẽ lại, nhưng lần này giáo viên mỹ thuật nhìn trúng trí tưởng tượng lướt gió tung mây của Bùi Dục Kỳ, có năng lực tư duy độc lập không giống với những bạn nhỏ khác ở trường mẫu giáo, cho nên muốn cho bé thử tự mình vẽ tranh trước, tự mình định ra chủ đề muốn vẽ.

Tiết Huệ Vũ vốn tưởng rằng Bùi Dục Kỳ chỉ là nhất thời mới mẻ đối với vẽ tranh, nhưng thật sự như lời Bùi Ôn Du nói, bé thật lòng yêu thích vẽ tranh, thậm chí mới ba tuổi rưỡi đã có chí hướng muốn làm họa sĩ.

Làm mẹ, Tiết Huệ Vũ đương nhiên hoàn toàn cổ vũ giấc mộng làm đại danh hoạ của bé con nhà mình. Mà dù sao bé cũng chỉ có ba tuổi rưỡi, có được thưởng hay không không quan trọng, thi đấu quan trọng ở tham dự, cô hy vọng con của mình có thể hưởng thụ quá trình, sáng tác tự do vui vẻ là chính, mà không phải bởi vì thi đấu sinh ra áp lực hoặc là bị đả kích lớn, sinh ra cảm giác sợ hãi cùng tâm lý bài xích đối với cuộc thi.

Cho nên, rất cẩn thận hỏi suy nghĩ của bé con, nếu con không bằng lòng tham gia thi đấu, cô chắc chắn sẽ không miễn cưỡng.


Quả nhiên, giống hệt với trong tưởng tượng của cô, vừa nghe mình có thể tham gia thi đấu, Bùi Dục Kỳ vẫn luôn ở nhà trầm cảm đến sắp mọc cỏ, nháy mắt hưng phấn không thôi.

“Mẹ, con muốn tham gia!”

Được cô giáo khẳng định năng lực vẽ tranh, bé con siêu kiêu ngạo.

Làm người có giấc mộng tương lai trở thành đại danh họa, đương nhiên phải tham gia rồi!

Nhưng rốt cuộc thi đấu vẽ chủ đề gì, làm cho đứa bé ba tuổi rưỡi sầu muộn đến hỏng.

Ở trong nhà bức bối không có chút linh cảm, thật muốn ra ngoài chơi quá……

Mãi đến ngày thứ hai sau khi Bùi Vĩnh Ngọc bị bắt, thấy cả người cục bột nhỏ đều tản ra hơi thở ỉu xìu rất muốn đi ra ngoài, Tiết Huệ Vũ nhịn không được mà mềm lòng, mới dám dẫn theo Bùi Dục Kỳ đi chơi trong tiểu khu dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.

Tuy rằng đã có hai vệ sĩ bên cạnh bảo hộ, nhưng Bùi Ôn vẫn không yên lòng, lại chuẩn bị cho bọn họ vòng tay báo cảnh sát, nếu gặp phải nguy hiểm, chỉ cần ấn xuống chức năng báo cảnh sát, thông tin báo cảnh sát cùng thông tin định vị GPS sẽ lập tức truyền đến trong di động của Bùi Ôn Du, đồng thời cũng báo cảnh sát ngay trước tiên.

Tiết Huệ Vũ vốn tưởng rằng vòng tay là đưa cho bé con, đợi khi chính mình cũng nhận được một cái, cô còn có chút kinh ngạc —— vòng tay này rất đáng yêu, còn là loại đồ đôi gia đình.

“Dục Kỳ dù sao vẫn còn nhỏ, có thể sẽ không biết dùng chức năng này, cho nên cũng chuẩn bị cho em một cái……”

Bùi Ôn Du lấy danh mỹ miều là vì con trai, thật ra là vì lần trước Tiết Huệ Vũ gặp chuyện khiến anh bị dọa đến sợ……

“Chỉ cần gặp phải nguy hiểm liền báo cảnh sát, không phải sợ phiền toái, tôi sẽ chạy tới trước tiên. Không cẩn thận ấn phải cũng không sao, có thể thu hồi báo cảnh sát. Cho nên hai người phải đeo 24 giờ.”

Nhốt ở nhà hơn một tuần không thể ra ngoài chơi với bạn nhỏ cũng không thể đến trường học, Bùi Dục Kỳ bức rức muốn hỏng người. Sau khi rốt cuộc cũng có thể ra khỏi cửa, bé lập tức giống như cún con được thả ra vui thích chơi đùa điên cuồng với mấy bạn nhỏ trong tiểu khu, thuận tiện điên cuồng sờ mèo của Thôi Thiến Thiến một phen.

Trông thấy hành động của bé con ỉu xìu nháy mắt như hai người khác nhau, từ miệng mẹ Thôi Thiến Thiến biết được gần đây hoa sen trong công viên nhỏ gần tiểu khu đang đến kỳ nở rộ, hoa sen nở rộ kiều diễm ướt át, cùng lá xanh phản chiếu trong nước đẹp không sao tả xiết, cảnh đẹp như thế đương nhiên là ngày để ra ngoài hóng gió rồi, Tiết Huệ Vũ liền cảm thấy đây là cơ hội tốt có thể để cho Bùi Dục Kỳ vẽ vật thực ở bên ngoài, thuận tiện cô cũng chuẩn bị lại quay thêm vài video ngắn.

Nghĩ như vậy, Tiết Huệ Vũ liền nói chuyện này cho Bùi Ôn Du biết.

Nghĩ đến mấy ngày gần đây chính mình lại bởi vì bận rộn mà bỏ bê bầu bạn với con, mà chiều mai mình cũng có thể rút ra một ít thời gian, Bùi Ôn Du khẽ gật đầu nói: “Chiều mai ba giờ, chúng ta cùng đi đi. Em không cần mang tripod theo đâu, đến lúc đó tôi quay video giúp em.”

Tiết Huệ Vũ chỉ báo cáo hành trình một chút thôi liền được chiều mà sợ, không ngờ Bùi Ôn Du lại nhiệt tình như vậy…… Cho nên, quả nhiên…… Bùi Ôn Du là có thích Thẩm Tuyết một chút xíu rồi nhỉ……

Tiết Huệ Vũ há miệng, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không được tự nhiên nuốt lời nói trở lại trong bụng. Để lại hệ thống mắt thấy hết thảy không biết nói gì mà nhìn trời.

Cứ như vậy đến ngày thứ hai, sáng sớm Tiết Huệ Vũ đã bắt đầu làm cơm hộp. Đây là lần thứ hai cô làm cơm hộp cho người khác, Bùi Dục Kỳ quen tay hay việc lấy một cái ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh, giúp phết đầy mứt hoa quả trên bánh mì cho mẹ.

Nhìn bé con vui vẻ phấn chấn chờ mong được ra ngoài, lại nhìn sandwich phần cho ba người trong hộp cơm…… Tuy rằng chỉ là công viên nhỏ cách vách tiểu khu, nhưng tính ra, cũng là lần đầu tiên một nhà ba người bọn họ đi ra ngoài chơi.

Tiết Huệ Vũ vô thức lộ ra nụ cười, chờ sau khi ý thức được mình đang cười cái gì, lập tức chột dạ che đi hai má nóng lên của chính mình.


“Đợi lát nữa khi chơi đùa, đừng cách bố mẹ quá xa. Dù cho hoa sen rất đẹp, cũng nhất định không được dựa gần bờ nước, thật sự rất nguy hiểm…… Bố có thể sẽ đến trễ một chút, chúng ta đi mua chút đồ trước……”

Vừa dặn dò bé con những chuyện cần chú ý khi ngắm hoa sen, lúc vừa dắt tay bé con ra khỏi tiểu khu băng qua đường, một tiếng còi báo động bén nhọn nổ tung trong đầu.

【Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm! Phía sau bên phải có một chiếc xe chạy về phía ký chủ với tốc độ cao! Xin ký chủ nhanh chóng tránh thoát! 】. ngôn tình ngược

Tiết Huệ Vũ phản xạ có điều kiện giữ chặt tay của Bùi Dục Kỳ tránh về phía bên trái, chỉ là kém một giây, thấy một chiếc xe tải màu đen không nhãn hiệu đột nhiên từ phía sau bên phải chạy nhanh đến, đụng ngã hai vệ sĩ đang giúp bọn họ cầm giá vẽ ở phía sau, trực tiếp đâm vệ sĩ bay xa ra một mét, tiếp đó nhanh chóng dừng ở trước mặt bọn họ.

Tuy rằng nơi này là vùng ngoại thành, nhưng thời buổi thái bình, bốn phía đều là camera theo dõi, vậy mà lại lái xe đâm người trắng trợn như thế!

Ánh mắt Tiết Huệ Vũ mở to, lập tức ấn xuống chức năng báo cảnh sát trên vòng tay, thông tin báo cảnh sát cùng thông tin định vị GPS gửi đến di động của Bùi Ôn Du trước tiên, cũng không biết sức lực từ đâu tới một tay ôm chặt bé con chạy trốn về hướng khu biệt thự.

Xe tải “Soạt” mở cửa, ba tên mặc quần áo đen đội mũ đen, đeo khẩu trang đen vọt xuống, một tên cầm gậy gỗ đánh vào mấy người vệ sĩ sau khi bị xe đâm giãy dụa muốn đứng lên, hai tên khác xông thẳng về phía Tiết Huệ Vũ đang chạy trốn.

Tiết Huệ Vũ ôm con đầu đầy mồ hôi lạnh hoàn toàn không thể chạy nhanh, không chạy được mấy phút đã bị hai tên áo đen bao vây trước sau, một cái chày gỗ trực tiếp đập về phía trán cô.

Vì để né tránh gậy gỗ, Tiết Huệ Vũ lảo đảo không ôm chắc Bùi Dục Kỳ, một tên khác trực tiếp cướp lấy đứa bé muốn ôm lên xe.

Mục đích của bọn họ không phải giết người, mà là bắt cóc Bùi Dục Kỳ!

Rõ ràng đã chạy mệt lả, nhưng giờ khắc này Tiết Huệ Vũ vẫn bạo phát ra sức lực khổng lồ, lúc Bùi Dục Kỳ cắn chặt tay tên đàn ông áo đen không ngừng giãy dụa, thì cô tay mắt lanh lẹ một tay kéo lấy con về, sau đó đẩy bé một cái kêu bé mau chạy về tiểu khu.

Bùi Ôn Du nhận được thông tin báo cảnh sát của cô khẳng định sẽ đuổi tới rất nhanh, cô cần phải ngăn những tên áo đen này lại!

Thấy một người qua đường đang dắt chó ở phía xa chú ý đến bọn họ, Tiết Huệ Vũ lập tức dắt cổ họng hô to: “Cứu mạng, có người cướp trẻ con……! Báo cảnh sát ——”

Cô liều mạng hô to “Cứu mạng”, “Cướp trẻ con”, “Bắt cóc”, “Báo cảnh sát”, mình thì lại hung mãnh đập cơm hộp trong tay mình lên trên người hai tên đó, chỉ cần để lại cơ hội cho con chạy trốn và kéo dài thời gian đợi Bùi Ôn Du đuổi tới.

Mắt thấy giọng nói của Tiết Huệ Vũ hấp dẫn người qua đường, tên áo đen bị đập đầu đầy cơm lên cơn giận dữ, cảm thấy Tiết Huệ Vũ hết sức chướng mắt, dứt khoát từ trong túi tiền lấy ra con dao hung hăng đâm qua Tiết Huệ Vũ.

Hành động móc dao của hắn quả nhiên dọa bỏ chạy người qua đường đang muốn tiến lên hăng hái làm việc nghĩa, nhưng Tiết Huệ Vũ nắm chặt dao, khiến trong lúc nhất thời hắn không thể rút ra được. Mắt thấy thời gian càng kéo dài, tên áo đen càng ngày càng không kiên nhẫn một chân hung hăng đá văng Tiết Huệ Vũ, lại hung mãnh đập một gậy về phía đầu Tiết Huệ Vũ.

“Mẹ!!!” Bùi Dục Kỳ mới chạy không bao xa hoảng sợ thét chói tai, bé kinh hoảng muốn chạy về, nhưng mẹ kêu bé chạy mau…… Bùi Dục Kỳ sợ tới mức mặt đầy nước mắt, chân ngắn mềm nhũn chạy về phía tiểu khu.

Ngay khi tên áo đen gộp ba bước thành hai bước đi về phía Bùi Dục Kỳ trực tiếp bịt khăn tay lên miệng mũi cướp lên xe, thì một chiếc xe thương vụ “Ầm” một tiếng đâm mạnh vào chiếc xe tải dừng tại ven đường đang muốn khởi động.

Bốn vệ sĩ từ trên xe thương vụ vọt xuống, trực tiếp cầm gậy gỗ đập vào cửa xe tải, một chiếc xe thương vụ lại cấp tốc ngừng lại, mấy vệ sĩ lại xông xuống.

Mà Bùi Ôn Du bận rộn xong dọc đường về nhà vui vẻ mong đợi bữa cơm dã ngoại với vợ và con trai trong công viên lại đột nhiên nhận được chức năng cấp báo cảnh sát của chiếc vòng tay, sốt ruột tìm tới địa điểm định vị GPS, vừa giương mắt liền thoáng nhìn thấy cảnh tượng Tiết Huệ Vũ ở xa xa cả người đầy máu bị một chân đá văng.

Hô hấp anh ngưng trệ, mắt trân trân nhìn đối phương đập một gậy về phía đầu Tiết Huệ Vũ……

“Huệ Vũ ——!”

Đèn xanh đèn đỏ gì, quy tắc giao thông gì, công dân lương thiện gì, đầu Bùi Ôn Du vang lên ong ong, mắt đỏ bừng không kịp cầm lấy gậy, ba bước gộp thành hai bước lao xuống xe, lảo đảo chạy về phía Tiết Huệ Vũ.

“Huệ Vũ! Huệ Vũ!”

Máu tươi không ngừng trào ra từ trong vết thương trong quần áo, chớp mắt đã nhuộm đỏ một mảnh. Mà đầu Tiết Huệ Vũ cũng bị đập choáng váng, giọt máu đỏ tươi không ngừng lăn xuống theo tóc mai của cô.

Một loại cảm giác khủng hoảng sinh trưởng như cỏ dại phút chốc chiếm cứ trái tim Bùi Ôn Du.


Tiếng gió rít gào bên tai, anh rõ ràng nghe được trái tim mình đập lỡ một nhịp, tiếp đó căng thẳng hoảng loạn sợ hãi chen vào con tim đang đập nhanh của anh…… Máu anh phảng phất như đông đặc ngay tại chỗ.

“Anh lập tức đưa em đến bệnh viện……” Kinh hoảng không biết làm sao một tay bịt chặt quần áo, một tay bịt chặt vết thương trên đầu Tiết Huệ Vũ, Bùi Ôn Du không ngừng vụng về cầu xin, “Đừng ngủ…… Huệ Vũ…… Cầu xin em…… Làm ơn đừng ngủ……”

Tiết Huệ Vũ muốn nói: “Không sao, tôi không chết được…… Bảo vệ Dục Kỳ trước đi……”, Nhưng thật sự rất đau……. Vừa mở miệng liền phun ra một ngụm máu.

Máu không ngừng trào ra từ hai bên thái dương và khóe miệng của cô, khuôn mặt cô vì đó mà càng trắng bệch như tuyết, nhìn thấy mà đau lòng.

Tiết Huệ Vũ là người một chút vết thương hay đau một xíu thôi cũng không chịu được, cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt đau đến đại não cô đứng hình, nước mắt bay tứ tung, cô lập tức cầu khẩn dùng một chút giá trị hồi sinh để hệ thống nhanh nhanh mở che chắn cảm giác đau đớn cho mình.

Tuy nhiên che chắn cảm giác đau đớn vừa mới mở ra, thân thể lại đột nhiên nhẹ bỗng, phảng phất như bị cái gì đó ôm chặt chẽ vào trong lòng.

Cô mơ hồ mở mắt, thông qua màng mắt bị máu nhuộm đến mơ hồ, mới nhận ra là Bùi Ôn Du dùng tư thế bế công chúa ôm mình lên.

Tiếng thở ấm áp, gấp rút phả vào trên mặt cô, anh chạy cực kỳ loạng choạng.

Chạy…..? Bùi Ôn Du…… Có thể chạy rồi sao……?”

Lo lắng anh chạy không vững làm cho hai người té nhào cùng một chỗ, cô vô thức vùi đầu thật sâu vào trên vai anh, hai cánh tay vòng chặt vào cổ anh.

Tuy nhiên mới động nhẹ vậy thôi, Bùi Ôn Du đã ôm cô càng chặt thêm, có chút kích động mà kêu tên cô, cô sau đó mới ý thức rằng anh từ đầu đến cuối đều vững vàng ôm mình trong lồ ng ngực ấm áp.

Xem ra…… Thân thể Bùi Ôn Du đã dần bình phục rồi……

“Huệ Vũ, sắp đến bệnh viện rồi. Em nhất định không sao đâu…… Em không được ngủ……”

“Con hít phải thuốc mê còn chưa tỉnh lại, không bị thương, em không cần lo lắng……”

Hai tay cô bị nắm thật chặt.

Hai tay nắm lại với nhau, cô có thể cảm nhận được rõ ràng lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi ẩm ướt, mạch đập của anh đang bất an từng nhịp từng nhịp, kịch liệt mà rung động.

Bé con không sao…… Là tốt……

Anh cũng không cần lo lắng, tôi không sao cả……

Chờ chút…… Bùi Ôn Du đang…… Gọi cô…… là gì???

Tiết Huệ Vũ tưởng rằng mình gặp ảo giác, còn chưa làm rõ áo giáp của mình rơi xuống từ lúc nào, liền đột nhiên mất đi ý thức.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tình tiết được hoan nghênh đến rồi đây, giấy cửa sổ cuối cùng đã bị chọc thủng rồi ~

Tuy rằng kế hoạch vui chơi của một nhà ba người lần này đã bị hỏng, nhưng sau khi nhận nhau sẽ là kế hoạch vui chơi ngọt ngào chân chính =w=

Mọi người có thể yên tâm người xấu chắc chắn bị tử hình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.