Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 80: C80: Âm mưu



【Bổ nhiệm con gái Tiết Huệ Vũ của tôi làm Chủ tịch Tập đoàn Tiết Thị.】

***

“Sao bố lại đột nhiên phát bệnh tăng nhãn áp? Đôi mắt không phải vẫn luôn rất tốt sao?”

Hạ Lan Chi lau nước mắt đáp: “Bố con từ sau khi Huệ Vũ xảy ra chuyện thì đau buồn quá mức, sau này đôi mắt không thoải mái thời gian rất lâu cũng không chịu đi khám, cho rằng mình chỉ là bệnh khô mắt cùng viêm kết mạc, liền nhỏ mấy giọt thuốc nhỏ mắt. Bác sĩ nói, lần này cao huyết áp dẫn tới nhãn áp tăng cao, gây ra bệnh tăng nhãn áp. Không chỉ là nhãn áp tăng cao, lần đột quỵ này dẫn tới số lượng tế bào trong não giảm bớt, chức năng đại não suy giảm, rất có khả năng sẽ gây nên bệnh đãng trí người già……”

“Đừng nói nữa, bà ra ngoài đi.” Không muốn những việc này bị tiểu bối biết, hơn nữa nguyên nhân cao huyết áp lần này chủ yếu là bị Tiết Hoành Tuấn chọc tức, loại chuyện mất hết mặt mũi này làm Tiết Khánh Vũ thật sự không muốn nhắc đến.

Ông lạnh mặt đuổi người, Hạ Lan Chi nắm chặt nắm đấm, tiếp đó lại mềm nhẹ nói: “Vậy tôi đi đón Hoành Tuấn…… Mọi người cứ từ từ trò chuyện.”

Tiết Hoành Tuấn bị bắt giam trọn vẹn hai tuần, Hạ Lan Chi thật sự sắp đau lòng muốn chết, ở sau lưng Tiết Khánh Vũ phí thật nhiều sức lực mới đem người ra được. Bởi vì hành vi tự quyết định của bà ta, bọn họ lại vừa mới ầm ĩ một trận.

Đợi sau khi âm thanh xe rời đi dưới lầu, không đợi Bùi Ôn Du mở miệng trước, Tiết Khánh Vũ dẫn đầu nói: “Ôn Du, bố muốn một mình trò chuyện với con.”

Tiết Huệ Vũ cùng Bùi Ôn Du đưa mắt nhìn nhau, dẫn Bùi Dục Kỳ tạm thời rời đi.

Sau khi không còn người nào khác ở trong phòng, Tiết Khánh Vũ trầm giọng mở miệng nói: “Ôn Du, hiện tại thân thể này chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể quản lý công ty…… Hoành Tuấn thì bố không yên lòng, nó liên tiếp phạm sai lầm, nếu còn giao công ty cho nó quản lý, toàn bộ công ty có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Con không dạy dỗ là lỗi của cha, lần này nhất định phải khiến nó nhận biết được sai lầm của mình! Tuyệt đối không thể để nó phục chức đơn giản được!”

“Bố, ý của bố là…… Muốn để con nắm quyền tập đoàn Tiết Thị sao?”

Tiết Khánh Vũ nhẹ gật đầu, nói: “Bố biết giai đoạn hiện giờ con còn phải bận rộn ở tập đoàn Bùi Thị, nhưng người khác bố đều không yên tâm, chỉ có thể giao cho con. Bố sẽ cho thư ký viết giấy thay quyền, trong khoảng thời gian bố dưỡng bệnh này, tập đoàn Tiết Thị giao toàn quyền cho con phụ trách.”

Không ngờ bố vợ lại thật sự hồi tâm chuyển ý ra quyết định như vậy, xem ra những hành vi phạm tội đủ kiểu lần này của Tiết Hoành Tuấn thật sự đã chọc tức ông…… Bùi Ôn Du ngẩn người, nhẹ giọng nói: “Bố, nếu chỉ tạm thời thay quyền thì không có vấn đề, nhưng con cảm thấy so với con, e là có người khác thích hợp trở thành người nối nghiệp của bố hơn con.”

“Ai?” Tiết Khánh Vũ cau mày, “Cũng không thể để bố giao cho thân thích dòng bên chứ…… Phó Chủ tịch Triệu dã tâm bừng bừng, giao cho con ít nhất sau này là của Dục Kỳ, nếu giao cho những người khác, bố lo lắng bọn họ sẽ thừa cơ xằng bậy……”

“Là Huệ Vũ. Bố, Huệ Vũ chưa chết. Cô ấy đã trở về, ở bên cạnh chúng ta.”

Sau khi từ miệng Tiết Huệ Vũ biết được hệ thống có lỗ hổng, Bùi Ôn Du liền bắt đầu nghiên cứu chỗ sơ hở này.

Không thể trắng trợn nói ra Thẩm Tuyết là Tiết Huệ Vũ, nhưng có thể uyển chuyển nhắc đến, sự thật chuyện Huệ Vũ còn sống. Chỉ cần hợp lý tránh đi từ mẫn cảm, đừng đặc biệt chỉ vào Thẩm Tuyết, sẽ không bị hệ thống bắt được, cũng sẽ không bị hệ thống che chắn.

Dù cho sau này bị hệ thống phát hiện ra lỗ hổng, cũng cần có thời gian chắp vá. Một khi bố vợ nhận ra Huệ Vũ, vậy thì hệ thống che chắn sẽ mất đi hiệu lực…… Sau này giao tiếp càng thuận tiện hơn nhiều.

Đặc biệt hiện tại bố vợ đã thất vọng cực độ đối với Tiết Hoành Tuấn, là thời cơ rất tốt để Huệ Vũ trở về tập đoàn Tiết Thị.

“Hôm nay cô ấy cũng tới rồi.” Bùi Ôn Du cố gắng ám chỉ.

“Lời này của con là có ý gì? Cái gì gọi là Huệ Vũ không chết, Huệ Vũ cũng tới rồi……”

Hôm nay đi cùng Bùi Ôn Du không phải là cái người gia sư tên Thẩm Tuyết sao? Gia sư kia không phải đi cùng Dục Kỳ ư?

Tiết Khánh Vũ đầu vang ong ong, thật sự không cách nào hiểu nổi Bùi Ôn Du đang nói cái gì.


“Ôn Du, bố biết con nhớ nhung Huệ Vũ, nhưng tướng mạo của bọn họ căn bản không giống nhau.”

Nghĩ đến vợ vẫn luôn ghé vào lỗ tai ông lẩm bẩm chuyện của gia sư, Tiết Khánh Vũ không khỏi thầm nghĩ: “Nếu Huệ Vũ còn sống, vì sao trong ba năm này Huệ Vũ vẫn luôn không trở lại? Con không thể bị người khác lợi dụng!”

“Con biết bố trong lúc nhất thời khó mà tin được, đây là báo cáo giám định DNA của cô ấy và Dục Kỳ.”

Bùi Ôn Du đưa báo cáo giám định DNA qua, Tiết Khánh Vũ bởi vì bệnh tăng nhãn áp mà nhìn cực kỳ khó khăn.

Sau khi Bùi Ôn Du đưa qua mới ý thức tới bố vợ không thấy rõ, anh khẽ cắn môi, nói: “Vậy để cô ấy đi vào trò chuyện với bố có được không? Bố hẳn cũng biết, có một số việc chỉ có hai người Huệ Vũ với bố biết. Hơn nữa, chuẩn xác nhất là bố hoàn toàn cũng có thể dùng cách làm báo cáo giám định người thân với cô ấy không phải sao……”

“Đợi bố tin tưởng cô ấy là Huệ Vũ, con cho rằng tập đoàn Tiết Thị giao toàn quyền cho Huệ Vũ thay quyền thích hợp hơn giao cho con.”

Hệ thống đột nhiên tóm được đoạn đối thoại của bọn họ, hẳn là nên che chắn lời nói này của Bùi Ôn Du, lập tức phải đắp miếng vá lên. Nhưng do dự trong nháy mắt, Tiết Khánh Vũ đã bị lời này của Bùi Ôn Du lung lay…… Dao động giữa bờ vực tin hay không tin.

Tính qua tính lại, Bùi Ôn Du đích xác không nói đến từ mẫn cảm. Hệ thống cảm thấy loại này không tính là vi phạm, lại giấu diếm không báo cáo cho hệ thống chủ.

Sau khi Tiết Khánh Vũ trầm mặc, môi run run nói: “Vậy…… Cho cô ấy vào đi.”

Sau khi Tiết Huệ Vũ vào phòng, căn phòng yên tĩnh bất thường.

Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, xuyên thấu qua bóng dáng mơ mơ hồ hồ, Tiết Khánh Vũ trong thoáng chốc phảng phất như thật sự nhìn thấy con gái mình đang đi về hướng mình.

“Chủ tịch Tiết, ông có vấn đề gì cứ hỏi tôi đi.” Xưng hô lạnh lùng xa lạ khiến ngực Tiết Khánh Vũ chua xót, nhưng đích thực…… Sau khi ông cãi nhau chiến tranh lạnh với con gái, con bé cũng lạnh lùng như vậy mà kêu ông là “Chủ tịch Tiết”.

Ông trầm mặc một hồi, trong lúc nhất thời không biết chính mình nên hỏi cái gì.

Tiết Huệ Vũ mấy tuổi đã bắt đầu học ba lê, bởi vì nguyên nhân gì mà học tập ba lê, loại vấn đề này, Tiết Huệ Vũ sớm đã giải thích rõ ràng thấu đáo trong cuộc thăm hỏi của mình.

Mà con gái ra nước ngoài rời xa ông thời gian dài như vậy, giữa bọn họ cũng rất ít có thời gian ở riêng, thậm chí mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau. Bây giờ nhớ lại, chính mình hiểu biết quá ít về con gái……

Ông nhỏ giọng hỏi: “Trò chơi khi còn nhỏ Huệ Vũ thích chơi nhất là cái gì?”

“Xe điện đụng.”

“Huệ Vũ khi còn nhỏ vẫn luôn chuẩn bị quà sinh nhật cho ta, chính là điệu múa ba lê lần trước cô biểu diễn ngày sinh nhật. Lúc sinh nhật Huệ Vũ, mỗi lần ta cũng đều chuẩn bị quà sinh nhật cho nó…… Lúc Huệ Vũ mười tuổi, ta đã tặng gì cho nó?”

“Một đôi giày múa.”

Không đợi Tiết Khánh Vũ tiếp tục hỏi, Tiết Huệ Vũ ngay thẳng ngắt lời nói, “Năm tôi mười hai tuổi, bởi vì mẹ qua đời, vô cùng u uất…… Sinh nhật năm mười ba tuổi hôm đó, ông kêu tôi từ bỏ ba lê, nói là vì muốn tốt cho tôi, chúng ta tranh cãi ầm ĩ một trận, cũng là lần đầu tiên cãi nhau. Lúc mười bốn tuổi, tôi mới biết được Tiết Hoành Tuấn không phải là con trai của chồng trước Hạ Lan Chi, mà là con trai ruột của ông, em trai ruột của tôi. Tôi chất vấn ông vì sao lại ngoại tình phản bội mẹ, ông có đáng với mẹ tôi không, chúng ta lần thứ hai cãi nhau. Từ năm ấy trở đi, tôi không còn nhận quà sinh nhật của ông nữa, cũng không còn chuẩn bị quà sinh nhật cho ông nữa.”

Tiết Khánh Vũ trong lòng giật mình, run rẩy nói: “Huệ…… Huệ Vũ……”

“Con, vì sao con lại biến thành cái dạng này…… Vì sao vẫn luôn không trở về nhà…… Bố, rất nhớ con……”

Hai mắt ông đỏ bừng, muốn vươn tay chạm vào Tiết Huệ Vũ, lại bị Tiết Huệ Vũ lạnh nhạt né đi.


Tay ông cứng ngắc treo giữa không trung.

“Nhà, nơi này mà là nhà của tôi……” Bùi Ôn Du đ è xuống Tiết Huệ Vũ càng nói cảm xúc càng kích động, sợ Tiết Huệ Vũ cùng Tiết Khánh Vũ lại lần nữa cãi nhau ảnh hưởng đến nhiệm vụ hồi sinh, chủ động giải thích từ đầu tới cuối chuyện Tiết Huệ Vũ sống lại: “Bố, bộ dáng hiện tại của Huệ Vũ chỉ là tạm thời, cô ấy phải hoàn thành nhiệm vụ hồi sinh mới có thể thật sự sống lại. Nếu bố tin tưởng cô ấy chính là Huệ Vũ, liền để Huệ Vũ thay quyền tập đoàn đi.”

“Con đây là…… Muốn để bố tin tưởng chuyện huyễn hoặc như thế sao……?”

Tiết Khánh Vũ dù sao cũng là người già, nào có thể tiếp thu chuyện con mình đã chết đi rồi sống lại cho được, cho nên trong lúc nhất thời không thể hoàn hồn, gần như hoài nghi mình nghe nhầm.

“Nếu bố không tin ——”

Tiếng bước chân đột nhiên từ bên dưới truyền lên, Tiết Huệ Vũ lúc này không hề nói nhảm, nhổ xuống một cọng tóc của mình đưa qua.

Chỉ thấy một giây sau, Hạ Lan Chi không gõ cửa đã đẩy cửa mà vào.

“Khánh Vũ, tôi đã đón Hoành Tuấn về rồi.”

Bà ta nói rồi, thò tay đẩy Tiết Hoành Tuấn ở hai tuần trong trại tạm giam đến trước giường bệnh.

Lẳng lặng lật úp báo cáo DNA lại, lại bóp chặt sợi tóc Tiết Huệ Vũ đưa tới trong lòng bàn tay, Tiết Khánh Vũ giương mắt nhìn về hướng đứa con trai không biết cố gắng của mình, liền thấy sắc mặt Tiết Hoành Tuấn trắng bệch cúi thấp đầu xuống, thân thể tiều tụy gầy yếu phảng phất như yếu đuối đến mức gió thổi là ngã, một bộ dáng thảm hại chịu khổ trong trại tạm giam.

“Bố con sai rồi, lần này con thật sự sai rồi.” Tiết Hoành Tuấn nghẹn ngào quỳ trước giường Tiết Khánh Vũ, tự tát một bạt tai nói, “Con thật sự là nhất thời đi lạc lối…… Tống Vĩ Dân nói là biểu diễn công ích mời con, con mới đi…… Không ngờ lại là kiểu đó…… Thật xin lỗi bố……”

Con trai khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum ở trước mặt mình, Tiết Khánh Vũ sớm đã tức quá mức chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi.

Ông nhìn Bùi Ôn Du cùng Tiết Huệ Vũ lạnh lùng vây xem, trong lòng kỳ thật đã tin quá nửa, một nửa khó có thể tin kia chỉ có thể phái người kiểm tra thật giả, thậm chí ông ắt hẳn phải nắm được chứng cứ khiến cho hội đồng thành viên và cổ đông của tập đoàn tin là con gái ông đã trở về, mà việc này tuyệt đối không thể để Hạ Lan Chi biết, bằng không lại muốn cãi nhau.

Tiết Khánh Vũ nháy mắt nhức đầu, khẽ khoát tay nói: “Tôi mệt rồi, các người đều ra ngoài đi.”

Bùi Ôn Du vốn còn muốn nói gì tiếp, Tiết Huệ Vũ lại thấy Hạ Lan Chi cùng Tiết Hoành Tuấn còn diễn kịch giả mù sa mưa bên kia. Cô sợ bị Hạ Lan Chi phát hiện ra gì đó, nhéo Bùi Ôn Du còn chưa hết hy vọng một cái, một tay kéo anh ra khỏi phòng.

“Bọn họ diễn kịch không đến nửa giờ là sẽ không đi đâu. Chúng ta vẫn luôn không đi ngược lại sẽ làm cho bọn họ nghi ngờ, lo lắng anh có phải đang nhân cơ hội tính toán gì đó hay không.”

Tiết Huệ Vũ khẽ dừng một chút, nói: “Hơn nữa vừa rồi giá trị hồi sinh đã tăng lên, bố hẳn là đã nhận ra em rồi.”

“Tăng lên bao nhiêu?” Bùi Ôn Du căng thẳng hỏi lại.

“Tăng thêm 5 điểm.”

“Sao lại ít thế?” Bùi Ôn Du nháy mắt hoảng loạn, “Chắc chắn là nhận ra rồi sao?”

“Bố cũng gọi tên em rồi, sao có thể không nhận ra, chỉ là……” Tiết Huệ Vũ hơi mím môi nói, “Nếu em muốn sống lại, ắt hẳn phải lấy lại thứ thuộc về em. Bố nhất định phải thừa nhận, em là người thừa kế của tập đoàn Tiết Thị. Vừa rồi ông mới chỉ để anh làm người thay quyền tập đoàn Tiết Thị trong khoảng thời gian ông ngã bệnh, trong lòng thật ra là cố ý dùng anh để chèn ép con trai mình một chút, muốn cho Tiết Hoành Tuấn nhận biết được sai lầm, người thừa kế chỉ e vẫn là Tiết Hoành Tuấn như cũ. Mà anh chỉ là công cụ quản lý công ty mà thôi. Hiện giờ anh đột nhiên nói, em sống lại nhất định phải để em thừa kế tập đoàn Tiết Thị, bố nghi ngờ và lo lắng cũng là bình thường. Tỷ như chúng ta có phải cùng nhau nói dối không. Chuyện khi còn nhỏ cãi nhau, có phải em từng nói với anh không. Cho nên, về phần lời chúng ta nói có phải thật hay không, có phải em giả vờ làm Tiết Huệ Vũ hay không, ông ấy nhất định sẽ phái người đi điều tra một phen”


Gọi bé con đang ở phòng khách coi hoạt hình, Bùi Ôn Du cau mày lo lắng nói: “Vậy em có biết trong tương lai, bao lâu bố mới hồi phục không?”

Tiết Huệ Vũ khẽ lắc đầu: “Tất cả những việc làm của em đã thay đổi tương lai. Em cũng không biết……”

Bùi Dục Kỳ nghe đến câu này lập tức lo lắng nói: “Ông ngoại bệnh cực kỳ nặng sao? Ông ngoại vừa rồi cũng không nhìn thấy con, đôi mắt rất kỳ quái…… Là bệnh giống với bố sao?”

Tiết Huệ Vũ khẽ sờ đầu bé con hiểu chuyện, trên mặt vẫn luôn lạnh băng lập tức nở ra nụ cười dịu dàng: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, hẳn là rất nhanh sẽ chuyển biến tốt thôi, không phải bố đã lập tức hồi phục rồi sao……”

“Vâng vâng.” Bùi Dục Kỳ không biết quan hệ của mẹ với ông ngoại không tốt tự đáy lòng cầu nguyện nói, “Hy vọng bệnh ông ngoại mau mau khỏe, ngã bệnh thật sự rất khó chịu…… Phải tiêm, còn phải uống thật nhiều thật nhiều thuốc cơ……”

“Cục cưng hiểu chuyện, chúng ta về nhà thôi.”

“Lần sau khi nào chúng ta đến thăm ông ngoại ạ?” Sau khi được ông ngoại khen trên tiệc sinh nhật liền cảm thấy ông ngoại không phải người xấu, Bùi Dục Kỳ thật lòng lo lắng cho ông ngoại.

Nhưng nghĩ đến Bùi Dục Kỳ bị Hạ Lan Chi ngược đãi trong tác phẩm gốc mà Tiết Khánh Vũ thân là ông ngoại lại không biết chút nào, Tiết Huệ Vũ không chút do dự từ chối nói: “Ông ngoại phải tĩnh dưỡng, đừng quấy rầy ông ngoại nghỉ ngơi.”

Bùi Dục Kỳ không biết mẹ căn bản không muốn mình và ông ngoại bà ngoại có bất kỳ tiếp xúc nào liền tin là thật, khẽ gật đầu nói: “Đợi ông ngoại hết bệnh rồi, chúng ta lại đến thăm ông ngoại vậy.”

Nhìn bé con quan tâm yêu mến người già, Tiết Huệ Vũ thật sự khó có thể mở miệng, đành phải khẽ gật đầu nói: “Được, đợi ông ngoại hết bệnh rồi, chúng ta lại đến……”

Tiết Huệ Vũ nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy bé con phỏng chừng không mấy ngày là quên thôi, cũng không tiếp tục đặt ở trong lòng.

“Đừng quá lo lắng, chờ ông ấy làm xong giám định DNA, nhất định sẽ liên lạc với chúng ta. DNA cũng không thể nào là giả được……”

Sau khi về nhà, cảm xúc của Tiết Huệ Vũ đã bình tĩnh trở lại, ngược lại an ủi Bùi Ôn Du đang mặt mày u sầu: “Ban nãy anh đã nói rồi, nếu em không thể trở thành người thừa kế của tập đoàn, em không có cách nào sống lại. Nếu sau khi bố nhìn thấy báo cáo giám định DNA, còn lựa chọn Tiết Hoành Tuấn……”

Tiết Huệ Vũ cười lạnh một tiếng nói: “Đó chính là ông ấy trơ mắt nhìn em chết đi…… Tuy rằng ông ấy làm loại chuyện ngoại tình ghê tởm, nhưng hẳn sẽ không thấy chết không cứu với em, huống chi, em nhìn thấy ông ấy tựa như thật sự rất thất vọng đối với Tiết Hoành Tuấn, Tiết Hoành Tuấn biểu diễn tiết mục tự bạt tai đều không khiến ông ấy đau lòng chút nào.”

Tiết Huệ Vũ cười trên nỗi đau của người khác nói, lại nhịn không được lắc đầu nói: “Hiện tại thất vọng có ích lợi gì, cái tên nhị thế tổ* Tiết Hoành Tuấn này hoàn toàn chính là bị bọn họ nuôi hỏng…… Từ ban đầu làm sai chuyện liền chùi đít, hắn bị lật tẩy phạm tội trái pháp luật cũng sớm bảo lãnh hắn ra khỏi tù, nếu hiện tại còn không chịu giáo dục tử tế, vậy thật sự là hết cứu nổi……”

(*) Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Giống như Tiết Huệ Vũ nghĩ, Tiết Khánh Vũ đích thật có lo lắng. Sau khi Hạ Lan Chi cùng Tiết Hoành Tuấn rốt cuộc cũng rời đi, ông lập tức gọi điện thoại cho thư ký Trần Quốc Văn của mình.

Hiện giờ ông nhìn cái gì cũng mơ hồ, mà chuyện của con gái lại vô thức cảm thấy không thể nói cho Hạ Lan Chi biết, cho nên lặng lẽ đưa cho Trần Quốc Văn một sợi tóc của Tiết Huệ Vũ cùng một cọng tóc của mình.

“Nhanh chóng tiến hành giám định người thân.”

Tốc độ làm việc của Trần Quốc Văn rất nhanh, sau khi xác nhận quan hệ người thân, Tiết Khánh Vũ kêu thư ký soạn một bản thảo thư bổ nhiệm nhân sự mới.

Trần Quốc Văn do dự nói: “Tiên sinh Bùi Ôn Du đã là Chủ tịch của tập đoàn Bùi Thị, lại bổ nhiệm anh ta đảm nhiệm Tổng giám đốc tập đoàn Tiết Thị, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta tranh luận lung tung…… Chủ tịch Tiết, thật sự muốn công bố phần thư bổ nhiệm này đồng thời để tiên sinh Bùi Ôn Du thay thế ngài sao?”

“Đúng vậy.” Giọng nói Tiết Khánh Vũ lạnh lùng đáp, “Vẫn còn một người cũng cần bổ nhiệm, bổ nhiệm con gái Tiết Huệ Vũ của tôi thành Chủ tịch của tập đoàn Tiết Thị.”

“Chủ tịch Tiết!” Trần Quốc Văn cả kinh nói, “Tiết tiểu thư đã qua đời, sao ngài lại……”

“Phần báo cáo DNA kia chính là của tôi và con gái, Huệ Vũ không chết.” Tiết Khánh Vũ nhắm mắt lại, thở dài một hơi nhẹ nhõm nói, “Hiện tại tôi có bao nhiêu cổ phần? Tôi muốn chuyển toàn bộ cổ phần của tôi qua cho Huệ Vũ, nhưng chớ để Lan Chi và Hoành Tuấn biết được, nếu bọn họ biết, nhất định sẽ ầm ĩ…… Cho nên tìm một ngày bọn họ đều không ở đây, kêu luật sư lại đây một chuyến. Chờ sau khi toàn bộ thủ tục xong xuôi, tổ chức đại hội cổ đông, tuyên bố việc này.”

Đại hội cổ đông cần thông báo trước mười lăm ngày cho cổ đông. Nếu những lời kia của Bùi Ôn Du là thật, thời gian của Huệ Vũ quá gấp gáp, ông nhất định phải mau chóng tổ chức đại hội cổ đông.

“Đã hiểu rồi Chủ tịch Tiết.” Trần Quốc Văn áp chế khiếp sợ trong lòng, giọng điệu vì Tiết Khánh Vũ suy tính nói, “Tiết tiểu thư không tiến hành chứng tử, cho nên vẫn chưa cần đi thay đổi thủ tục đăng ký, hiện tại vẫn là cổ đông của công ty như cũ. Chuyển nhượng cổ phần nội bộ chỉ cần ký kết hiệp nghị bằng văn bản, không cần thông qua hơn một nửa sự đồng ý của các cổ đông khác. Ngoài ra, chuyển nhượng cổ phần không quy định cổ đông chuyển nhượng nhất định phải đến hiện trường, cổ đông có thể ủy thác những người khác thay thế tiến hành đăng ký chuyển nhượng cổ phần. Cho nên, nếu chủ tịch Tiết muốn ngầm chuyển nhượng, người biết càng ít càng tốt…… Bằng không phu nhân cùng thiếu gia khó tránh khỏi sẽ nhận ra khác thường……”

“Cậu nói đúng, vậy thì cho cậu hỗ trợ xử lý đi.”


“Vâng thưa Chủ tịch Tiết.”

Nhận được nhiệm vụ Trần Quốc Văn không lập tức rời khỏi nhà họ Tiết, mà là đi tới trước mặt Hạ Lan Chi, nói cho Hạ Lan Chi biết chuyện Tiết Khánh Vũ chuẩn bị bí mật chuyển hết cổ phần cho Tiết Huệ Vũ và chuyện Tiết Huệ Vũ không chết.

“Cậu nói cái gì? Ông ta muốn đem cổ phần cho Tiết Huệ Vũ?” Hạ Lan Chi đang cắt tỉa hoa cành ánh mắt rét lạnh, oán hận cắn cắn môi nói, “Con ranh chết tiệt kia chắc chắn không chết sao?”

“Báo cáo DNA thật sự là quan hệ cha con……”

Trần Quốc Văn còn tưởng rằng là Tiết Khánh Vũ hoài nghi Tiết Hoành Tuấn không phải con ruột mình, muốn xét nghiệm DNA của Tiết Hoành Tuấn. Nếu nghiệm ra không có quan hệ cha con, hắn lại hung hăng đi bắt chẹt Hạ Lan Chi một vố, hoán đổi báo cáo đi……

Không hoài nghi có phải con của con giáp thứ mười ba mười bốn nào không là vì Chủ tịch Tiết rất cuồng công việc, thật sự không có quan hệ nam nữ bừa bãi. Chủ yếu nhất là, năm đó sau khi Hạ Lan Chi tìm tới cửa, biết được mình vẫn còn một đứa con trai Tiết đổng liền buộc ga-rô……

Trần Quốc Văn kỳ quái nói, “Nhưng vì sao chủ tịch Tiết lại muốn nghiệm DNA của Tiết tiểu thư, ông ấy hoài nghi Tiết tiểu thư không phải con ông ấy sao? Nếu Tiết tiểu thư vẫn còn sống, vì sao không ra mặt chứ? Hơn nữa rất kỳ quái, Chủ tịch Tiết chỉ là dưỡng bệnh, vì sao lại chuyển hết tất cả cổ phần đi…… Sao có thể một chút cổ phần cũng không để lại cho Tiết thiếu gia chứ……”

Trần Quốc Văn tức giận bất bình, Hạ Lan Chi cũng tức giận đến nổi trận lôi đình giống thế, “Răng rắc” một kéo cắt đi cành khô đáp: “Nếu ông ta đã muốn chuyển cổ phần, cứ để ông ta chuyển đi. Chỉ là……”

Hạ Lan Chi hừ lạnh một tiếng, ghé vào bên tai Trần Quốc Văn rỉ tai vài câu.

Sau khi Trần Quốc Văn rời đi, bà ta cầm một bình thuốc nhỏ mắt giảm nhãn áp đi đến phòng Tiết Khánh Vũ, quan tâm nhắc nhở: “Khánh Vũ, ông lại quên nhỏ thuốc nhỏ mắt rồi. Bác sĩ không phải đã nói rồi sao? Phải giảm nhãn áp, một ngày phải nhỏ thuốc nhỏ mắt ba lần. Tôi để thuốc nhỏ mắt trên bàn ông đấy, ông đừng quên nữa đó.”

Ngày thứ ba sau khi nhận được nhiệm vụ, Trần Quốc Văn chuẩn bị xong tất cả giấy tờ thư bổ nhiệm và tài liệu thủ tục chuyển nhượng cổ phần.

“Chủ tịch Tiết, tất cả tài liệu tôi đã chuẩn bị xong, sau khi ngài đọc xong nhờ ngài ký tên cùng ấn tay ở dưới cùng.”

Trần Quốc Văn đưa từng phần tài liệu đến trước bàn cho Tiết Khánh Vũ, Tiết Khánh Vũ đeo kính, cầm tài liệu giấy đến trước mắt xem, nhưng nhãn áp kịch liệt khiến trước mắt ông mơ mơ hồ hồ, căn bản thấy không rõ trên tài liệu lít nhít rậm rạp viết cái gì.

Ông lập tức cầm lấy thuốc nhỏ mắt trên bàn nhỏ vào hai mắt của mình, lại cẩn thận quét mắt nhìn tài liệu từ trên xuống dưới, nhưng đọc trong thời gian dài càng lúc càng phí sức, sau khi ông đọc một tờ liền lấy mắt kính xuống, nhắm lại đôi mắt càng ngày càng đau nhức, xoa xoa huyệt Thái Dương đau đớn, nói: “Nhãn áp quá cao không thể đọc chữ trong thời gian dài, cậu đọc cho tôi nghe đi.”

Trần Quốc Văn nhận lấy tài liệu, đọc chi tiết từng hàng từng hàng, sau khi đọc xong tất cả nội dung, hắn đưa bút cho chủ tịch Tiết vẫn luôn nhắm mắt nghe, chỉ vào trên chỗ trống trên tài liệu nói: “Chủ tịch Tiết, ký tên ấn xuống dấu tay ở chỗ này.”

Tiết Khánh Vũ mở mắt ra, ký tên xoát xoát xoát ở chỗ trống mà Trần Quốc Văn chỉ, đồng thời ấn dấu tay xuống.

Cái Tiết Khánh Vũ không biết là, khi ông cúi đầu ký tên, chẳng biết Hạ Lan Chi từ lúc nào đã đứng ở cửa cứ như vậy lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của ông, đồng thời cách một khoảng trống nhìn vào mắt Trần Quốc Văn đang đối mặt với bà ta.

Trần Quốc Văn rời khỏi phòng thì cực kì chột dạ, vừa rồi hắn mới len lén đổi tài liệu, không nghĩ đến Hạ Lan Chi đã đoán đúng, Chủ tịch Tiết thật sự nhìn không thấy cũng chú ý đến chỗ khác nhau chi tiết của hai tập tài liệu.

“Điều tra con ranh kia ở đâu chưa?” Hạ Lan Chi lạnh giọng hỏi.

Trần Quốc Văn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Gần đây Bùi Ôn Du vẫn luôn chỉ ở hai điểm đến là công ty và nhà, căn bản không đến chỗ khác……”

“Thật sự kỳ quái, cũng không biết người ở đâu xuất hiện.” Hạ Lan Chi cắn môi nói, “Chết thì đã không rách việc như thế, thật là xui xẻo!”

“Chuyện chuyển dời tài sản, luật sư Vương nói thế nào?”

“Hắn nói chỉ cần lấy được chữ ký của chính chủ là không thành vấn đề, chỉ là nếu muốn bí mật chuyển dời, cần phải xử lý trong hai tuần.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ông bố cặn bã đã bị báo ứng ~



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.